Thật vất vả mới đến  chỗ họp chợ, kéo thẳng thịt đến cửa  của quán rượu, Loan Loan  với tiểu ca giữ cửa là nàng tới tìm Dư chưởng quỹ, đồng thời nhân lúc  ai  thấy thì nhét cho   mấy đồng tiền.
Thời đại nào cũng   chuyện bằng tiền đấy!
Lần nào Loan Loan và Bách Thủ tới đều cho mấy đồng bạc, mặc dù  nhiều, nhưng trong trấn nhỏ  nếu như  thể kiếm  mấy đồng tiền “truyền lời giúp”, gã giữ cửa vẫn  thích ý.
Cười ,  với Loan Loan, bảo nàng chờ một chút, gã giữ cửa liền   trong truyền lời.
Chỉ một lát , tiểu ca giữ cửa   ngoài,  là Dư chưởng quỹ đang bận, bảo các nàng chờ một chút.
Loan Loan  cảm ơn . Mấy  liền đặt đồ xuống, nghỉ ngơi tại chỗ. Đợi đến nửa khắc đồng hồ còn  thấy Dư chưởng quỹ,  Thạch Đầu ở bên cạnh lo lắng : “Sao còn  thấy   đây? Sẽ   là  xảy  chuyện gì đấy chứ?”
“ , Loan Loan,  cần bảo tên giữ cửa    xem một chút ?” Mẹ Nguyên Bảo cũng .
“Hẳn là Dư chưởng quỹ  việc, tạm thời   cách nào thu xếp thời gian  đây, chúng  chờ thêm một chút nữa thôi.” Loan Loan suy nghĩ một chút .
Trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc, cứ lỗ mãng như thế  quả thật  ,    đòi Dư chưởng quỹ tiền đặt cọc  mới !
Lúc   đang suy suy đoán đoán, hoài nghi  chắc chắn, thì thấy một  đàn ông mặc trường bào  , Dư chưởng quỹ thấy Loan Loan và Bách Thủ, thiếu ý , : “Thật ngại quá,    chút chuyện, để mấy vị  chờ lâu.” Sau đó quét mắt  những  khác,   về phía Loan Loan và Bách Thủ thăm dò.
“Mấy vị  chính là những  cùng  thịt hun khói với chúng .” Loan Loan  lượt giới thiệu  ,  đó  : “Dư chưởng quỹ, ông là quý nhân bận rộn nhiều việc, chúng   vội, chờ một chút cũng  .”
Dư chưởng quỹ lập tức  lên, mời mấy   hậu viện.
Mọi  đưa thịt khô  trong hậu viện của quán rượu, Dư chưởng quỹ  lượt kiểm tra một . Cảm thấy  hài lòng, khi thấy sườn muối và lạp xưởng thì  tò mò. Loan Loan tỉ mỉ  cho ông   chỗ đặc biệt của sườn muối và lạp xưởng.
“… Trong cay  ngọt, trong ngọt  mùi, mùi vị đầy đủ, cắt thành miếng. Bóng bẩy. Vừa trông thấy sẽ khiến cho    ăn thêm, cam đoan sẽ khiến cho ông  ăn  còn  ăn nữa…”
Dư chưởng quỹ    khỏi mở lớn hai mắt, chốc lát  liền  : “Dù   từng  qua đại giang nam bắc cũng  từng thấy qua thứ ,   là  ăn ngon giống như lời ngươi   ?”
Loan Loan khẽ mỉm . Rất  lòng tin : “Lát nữa Dư chưởng quỹ nấu thử một đoạn nhỏ  tự  nếm thử chẳng  sẽ  ? Lại , ông và chúng   chiếu cố  lâu dài, nếu như  lừa gạt ông, thì đối với   cái gì ? Vì một tí tẹo lợi ích nhỏ như thế, thiếu một khách hàng lớn như ông chẳng  là chúng   thiệt hại ?”
Dư chưởng quỹ   cũng âm thầm gật đầu, tiếp xúc với Loan Loan và Bách Thủ mấy ngày nay, ông cũng   hai   là  tử tế. Chỉ  điều Loan Loan ranh mãnh quái đản, chủ ý cũng  nhiều, nhưng đối với lạp xưởng mà nàng , quả thực ông vẫn  chút nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-65-kiem-duoc-khoan-tien-lon-don-nam-moi-den.html.]
Tục ngữ  “ cái , mất cái nọ”(*), Dư chưởng quỹ  dứt khoát mua hết tất cả thịt heo khô, xương còn  cả lạp xưởng nữa.
So với hai nhà khác, heo nhà Loan Loan nhỏ hơn, thịt heo khô với xương đương nhiên là ít hơn một chút.  mà, xương muối so với thịt heo khô  bán  giá cao hơn, giá của lạp xưởng đương nhiên là cao. Cho nên tổng cộng nhà Loan Loan kiếm  ba mươi lượng bạc, mà nhà Nguyên Bảo với nhà Thạch Đầu cũng   hơn hai mươi lượng bạc, cái  là cực kỳ ngoài dự đoán của hai nhà, thịt lợn sống đánh c.h.ế.t cũng  bán  nhiều bạc như   nha!
Lão Trụ Đầu ở bên cạnh cũng thấy ngẩn ngơ, đây chính là ba mươi lượng bạc trắng bóng đấy nhá, dễ dàng tới tay như  ?
Bán xong thịt, mấy  liền rời khỏi quán rượu.
Loan Loan  hào phóng mà gọi một bình Thiêu đao tử cho Lý Trụ Đầu,  bỏ  mười lăm văn tiền mua một ít táo khô cho ông  mang về, coi như là cảm ơn ông vì  giúp bọn họ chở thịt khô tới chợ.
Lý Trụ Đầu  đến nỗi các nếp nhăn  mặt đều lộ , mặc dù ông khôn khéo, nhưng vẫn là  thực thà: “Ôi, thế    , cũng chỉ là thuận đường thuận xá, như  , rượu thì  giữ , táo thì cháu cứ giữ  ăn .”
Loan Loan đẩy táo : “Táo là cháu mua cho Đại nương ăn.”
Lúc  Lý Trụ Đầu mới chịu nhận lấy,  đó kéo xe bò  lo chuyện của .
Bây giờ bán thịt heo  nhiều tiền như  là nhờ  phương pháp của Loan Loan,  Nguyên Bảo và  Thạch Đầu liền bàn bạc: “Cái  là  cảm ơn Nhị , chúng  mới  thể  theo kiếm  nhiều bạc, thế  , chúng  mời hai  các ngươi  tới tiệm ăn?”
“Phải,  , vất vả một  thời gian như , chúng   uống một chút rượu thôi.” Cha Nguyên Bảo cũng phụ họa , cha Thạch Đầu thì nắm vai Bách Thủ: “Sao? Hôm nay mấy   chúng  cũng đến tiệm ăn uống chút rượu, cũng thế cả  ?”
Bách Thủ   lúng túng, gãi gãi đầu: “Đệ là  chỉ  dính chút rượu thôi là đầu óc mơ mơ màng màng , lát nữa   đường trở về thì   giờ?”
Mấy   ha ha, Loan Loan cũng cong môi  khẽ.
Mấy    đến tiệm ăn nữa mà  dạo một vòng quanh chợ, thừa dịp hôm nay  nhiều  rảnh tay, mua sắm thêm một vài món cần dùng. Mẹ Nguyên Bảo với  Thạch Đầu  mua cho con nhà  một chút đồ ăn, còn mua thêm vài thứ hiếu kính cha  già.
Loan Loan mua thêm hai bộ bát đũa, mua hai cái chậu đồng, đến cửa hàng đồ khô thì  mua táo, đậu tằm, đậu phộng,  đó  chọn hai loại đường Thiên Nghi khác , mua lấy một bọc.
Cách tết còn  mười lăm ngày, chờ thêm chừng mười ngày nữa thì mua sắm những đồ tết khác, nhà bọn họ chỉ  nàng và Bách Thủ, cũng  ăn hết bao nhiêu.
Hôm nay tất cả   đều vô cùng vui vẻ, giải quyết xong một tảng đá lớn ở trong lòng, mấy  cũng  vội về nhà mà  dạo đủ  mới từ từ  về nhà.