Nhớ  thì gian phòng  đúng là  sửa chữa qua, lúc Loan Loan   cũng  lưu ý đến, nếu như  như , hai   đòi  bộ ba gian nhà giữa chỉ sợ sẽ  dễ dàng, bằng  thì  bỏ bạc  mua?
Tự  bỏ tiền  mua nhà của ? Đây là cái Logic gì ?
Và  trả bao nhiêu là thích hợp đây, nhà cửa dù  cũng do cha  Bách Thủ xây, Dương Nghĩa Thiên cùng lắm chỉ sửa sang  vài chỗ rách nát, hư hỏng,  khẳng định cũng chẳng tiêu phí bao nhiêu bạc.  thời  chẳng  biên lai chứng tỏ giá của những vật , cho dù  ghi nợ, đoán chừng đại bá mẫu  của Bách Thủ cũng  đem  ngoài.
Chỉ dựa  việc há mồm  giá, thì quả thực là ý nghĩ quá kì lạ .
Loan Loan suy nghĩ đến lúc ngủ.  nàng   Bách Thủ vẫn mở to mắt  lên nóc nhà tối đen như mực đến hơn nửa đêm.
Ngày hôm  hai  vẫn  chợ bán bánh, xế chiều  đến nhà Dương Nghĩa Trí.
Trùng hợp là vợ chồng và con trai Dương Nghĩa Trí còn đang ăn cơm, giờ  họ còn   ăn cơm.
Chuyện Bách Thủ và Loan Loan  trồng trọt , Linh tử cùng Dương Khai Thạch   Dương Nghĩa Trí ,  thấy hai   tới nữa nên cũng đoán   chuyện  thể nào thuận lợi như . Linh tử nhiệt tình mời hai   trong viện , lúc  Bách Thủ mới đem chuyện ngày hôm qua  cho Dương Nghĩa Trí .
Nghe hai vợ chồng  xong, tất cả   đều trầm mặc!
Ngươi  ngươi  trả đất cho  , ngươi đem ruộng  của nhà   chiếm về, trả cho   một mảnh ruộng đồi là coi như xong, tại  còn đem chuyện cha     c.h.ế.t   chứ?
”Đã thế  thì dứt khoát đem nhà cửa cũng đòi trở về ” Mẹ Thạch Đầu lên tiếng  tiên.
Linh tử cũng là một đứa con dâu,  còn  cha  chồng, đoán chừng trừ hài tử  thì trong nhà nàng   quyền lên tiếng,  chuyện gì cũng    chồng  nhất,  một nhà chung sống khó tránh khỏi  chút gập ghềnh, nhưng bà nội Thạch Đầu là   phân rõ  trái, đúng sai,  giống một   cố ý trảo tiểu biện tử (nắm giữ sai sót của  khác).
Một nhà đại bá mẫu của Bách Thủ   chiếm dụng đồ của   còn  thái độ như , nếu như hai vợ chồng  khi dễ  đầu tiên cũng sẽ   thứ hai, thứ ba. Hơn nữa Bách Thủ từ nhỏ đến lớn    đại bá của  chiếu cố dù chỉ một chút, hiện tại   vô duyên vô cớ  hiếu kính cả nhà ?
Cho nên Linh tử cảm thấy cần đem chuyện ruộng đất và nhà cửa dứt khoát đòi , tránh cho mấy  đó  lợi.
Loan Loan ngước mắt  Linh tử, đáy mắt mang theo ý  nhàn nhạt. Hai  chung đụng lâu như , Linh tử  lời  nàng cũng hiểu nàng  đang suy nghĩ thế nào, trong lòng cũng  cảm kích việc nàng  giúp   chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-89-chu-tri-cong-dao.html.]
Không chỉ  Thạch Đầu mà cha Thạch Đầu cũng  với Bách Thủ: “Ruộng đất cùng nhà cửa để hoang lâu thì cũng  chút hư hao,   ở đúng là chuyện . Hẳn nên cảm ơn bọn họ.  hiện tại, chuyện gì nên giải quyết thì giải quyết  tránh cho    đòi về càng khó hơn”
Bách Thủ khẽ gật đầu, nặng nề : “Thật   cũng  nghĩ tới việc đem  bộ ruộng đòi về, trong nhà  hiện chỉ  hai ,   chừng ngày nào đó sẽ  thêm nhân khẩu. Gieo trồng chút lương thực sẽ  lo  ngày  c.h.ế.t đói.  canh tác  một mảnh ruộng đồi với bọn  mà  đối là   ích”
Dương Nghĩa Trí và Dương Khai Thạch   liền gật đầu, mười mấy năm Bách Thủ  từng trồng trọt cái gì, hiện  trồng tất nhiên là trồng cây lương thực, gieo ở vùng núi  thì  gì mà ăn? Nếu như   lương thực,   trồng ngô  chừng còn trở thành gánh nặng của hai .
Vừa bán bánh, chăn heo, nuôi gà, ngày mùa  còn  bận rộn  đồng ruộng, đồ thu hoạch  cũng chẳng  gạo, còn  đem  chợ đổi bạc  mua gạo!  trong sáu tháng cuối năm sẽ  còn thời gian nữa.
Mẹ Thạch Đầu và bà nội Thạch Đầu  xong cũng âm thầm gật đầu, liếc mắt  qua bụng Loan Loan, khiến nàng im lặng một trận. Mẹ Thạch Đầu còn nháy mắt  hiệu với nàng.
Vì  sáng tỏ sự thật, Loan Loan  thể  gì khác hơn là mở miệng: “Kể từ khi Bách Thủ  chuyển lên  núi,    nghĩ tới việc đòi ruộng đất, nhà cửa về. Dù  đây cũng là thứ cha  để ,  cùng Bách Thủ thì  , nhưng nếu tương lai  con, thì  thể để nó sống  núi như vợ chồng ,  để nó chơi chung cùng bọn nhỏ chứ!”
  a, chẳng những khiến tre con  hòa đồng,   chừng  thể vì quá khứ của Bách Thủ mà ảnh hưởng đến cuộc sống của con cái!
Nghĩ tới đây Dương Nghĩa Trí đem ống điếu gõ gõ bụi thuốc , lông mày  nhíu  : “Nếu  như  thì tìm thời gian để    lạ với  giải quyết chuyện , ừ,  bằng ngày mai , qua thời gian đến lúc mạch chín thì  kịp!”
Bách Thủ đồng ý, Loan Loan thì liên tiếp  mấy câu cảm ơn với Dương Nghĩa Trí, bà nội Thạch Đầu thấy nàng gặp khó khăn thì, lôi kéo tay nàng an ủi: “Cháu cũng đừng lo lắng, là của nhà cháu thì vẫn là của nha cháu thôi.”
Loan Loan   cám ơn với bà nội Thạch Đầu! Sau đó vợ chồng nàng rời Dương gia.
Từ nhà Thạch Đầu   ngoài, Bách Thủ kéo Loan Loan  dạo  đồng. Kết quả  thấy Lai Sinh đang trồng rau cải  ruộng.
Loan Loan  ngạc nhiên, tiểu tử    trồng rau cải, cẩn thận   may là    nhổ cải !   ruộng   thấy ông nội Lai Sinh liền hỏi : “Lai Sinh,    ở đây một , ông nội ?”
Lai Sinh kệ hai   mới  qua, ngẩng đầu  bọn họ một cái cũng ,  buồn bực trồng cải,  : “Ông nội  khỏe nên về nhà !”
Loan Loan ngẩn   về phía Bách Thủ, Bách Thủ lắc lắc đầu tỏ vẻ  cũng  . Sau đó Loan Loan    hỏi Lai Sinh: “Ông nội khó chịu ở ?”
“Ông  ông….” Lai Sinh nghiêng đầu nghĩ nửa ngày cũng  hình dung ,  cùng tổng kết một câu: “Chính là luôn ho khan.”