Loan Loan đột nhiên giật ,   gặp ông nội Lai Sinh, chỉ thấy ông  chút  đúng, khi đó cũng  ho khan , chẳng lẽ đến giờ vẫn còn ho? Ho khan là  liên quan đến phổi, ông nội Lai Sinh  như  cũng một  thời gian  ngắn , trong lòng nàng  chút dự cảm  .
Nói chuyện xong, Bách Thủ  xắn tay áo lên, nhảy xuống ruộng giúp Lai Sinh trồng cải, Loan Loan  hỏi Lai Sinh ông nội    gặp đại phu ,  uống thuốc ? Ông nội Lai Sinh    uống thuốc nhưng  hiệu quả,    uống nữa.
Liên quan đến phổi   nhiều bệnh, sợ là lao phổi hoặc ung thư phổi, tùy tiện  nhiễm loại nào, thì lấy y thuật của thời đại  sợ là cũng chỉ bất lực!
Hai  Loan Loan cũng xuống ruộng, cùng  giúp Lai Sinh, đến khi trời tối, rau cải cũng  trồng xong, Lai Sinh thu don đồ đạc về nhà, Loan Loan cùng Bách Thủ cũng về nhà .
Ăn cơm xong, Loan Loan bàn với Bách Thủ xem khi nào thì  thăm ông nội Lai Sinh.
Không chỉ vì thương xót Lai Sinh mà còn vì ông nội Lai Sinh là  đầu tiên trong thôn  nhà bọn họ, cũng  thể  ông là  đầu tiên   tiếp nhận bọn họ! Trong lòng họ vốn   một tia cảm kích.
Bách Thủ tựa hồ sớm   chủ ý nên  sảng khoái đồng ý.
Ngày hôm  hai  từ chợ trở về, lúc  ngang qua thôn, xa xa liền thấy  mảnh ruộng  bóng dáng mơ hồ quen thuộc, thì  chính là Lai Sinh.
Có lẽ bọn họ nên giúp Lai Sinh một chút! Tiếc là  lúc ăn trưa xong,  Thạch Đầu liền  tới.
“Bảo hai   tới, cha   qua đó .”
Hai  bận rộn thu thập thỏa đáng   theo  Thạch Đầu xuống núi.
Còn  tới chân núi liền thấy bên trong sân của một căn nhà  mấy   đến, cửa viện  chính là nhà của Dương Nghĩa Thiên.
Dương Nghĩa Trí, Dương Nghĩa Thiên đều  trong viện,  Tuấn Kỳ đen mặt ở trong nhà giả vờ bận việc,  Lan Hoa,  Kim Đản thì  ở ngoài đường  chuyện với bà nội Thạch Đầu.
Thấy Bách Thủ và Loan Loan  theo  Thạch Đầu tới đây, ánh mắt hai   Lan Hoa nhất thời sáng lên, đó là dáng vẻ hưng phấn vì tò mò bát quái!
Còn  tới thì  Kim Đãn  hô lên với Loan Loan: “Ôi, nhị  tử,  mấy ngày  gặp  ,    thế?”
Loan Loan âm thầm bĩu môi trong lòng, nhà rõ là cùng một thôn, nàng ngày ngày đều  qua thôn,    là mấy ngày  gặp, mà câu  phía  của nàng  mới là trọng điểm.
Nàng  : “Muội ngày ngày   chuyện gì đều  qua thôn mà, là tỷ hai ngày  quá bận thôi!!”
Đang  chuyện thì  đến viện môn nhà Dương Nghĩa Thiên, trong sân, Dương Nghĩa Thiên ngẩng đầu ngước   cửa, hai  liền  . Hai   Lan Hoa  ngoài cửa kinh ngạc há hốc mồm,  đưa mắt    lôi kéo bà nội Thạch Đầu đang   về cùng con dâu: “Thẩm, bọn họ   gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-90.html.]
Bà nội Thạch Đầu đưa mắt  hai  : “Ta  hai vị khuê nữ , việc ruộng đất nhà các    xong  ?”
Câu hỏi chẹn họng hai .
Bà nội Thạch Đầu liền xoay  rời .
Một câu hỏi   câu trả lời,  Lan Hoa liền kéo  Thạch Đầu, lớn tiếng : “Ai nha, Linh tử,    theo  để mượn chút đồ.”
“A? Mượn gì?” Mẹ Thạch Đầu dừng ,  chăm chú  hai  bọn họ, lớn tiếng  với bà nội Thạch Đầu    một quãng: “Mẹ, con đến nhà Thanh Diệp mượn dao!.”
Bà nội Thạch Đầu    đầu ,    khoát tay với nàng tỏ ý  .
Được phê chuẩn,  Thạch Đầu mỉm    Lan Hoa,  với  Lan Hoa một câu: “Hai ngày nay đều bận rộn ngoài đồng, tỷ  xem đồ nhà  cũng  đủ dùng,  sang nhà Thanh Diệp mượn a.” Vừa  liền cất bước  tới nhà Nguyên Bảo.
Mẹ Lan Hoa vội vàng đuổi theo: “Này, nhà  cũng  dao,  là đến nhà  ,  sẽ cho  mượn!”  xoay  đẩy  Kim Đản đang   theo , hạ giọng : “Ta  bên  hỏi thăm,  ở bên  quan sát!”
Mẹ Kim Đản lập tức phản ứng, đúng nha, một  hỏi thăm nguyên nhân sự tình, một ở đây quan sát tình hình phát triển, như  mới  bỏ sót trò  a! Lập tức gật đầu,  trở .
Phía ,  Thạch Đầu  thấy  đầu đầy hắc tuyến.
Thật con  nó nhân tài , ở  nông thôn trồng trọt thật quá đáng tiếc!
**
Loan Loan và Bách Thủ  ,  tiên là chào trưởng thôn Dương Nghĩa Trí,  đó chào: “Đại bá, đại bá mẫu.”
Trên mặt Dương Nghĩa Thiên   biểu tình gì, chỉ chỉ sang cái ghế bên cạnh để hai  , mà  Tuấn Kỳ đang bận rộn trong sân thì tỏ vẻ như   thấy gì, vẫn tiếp tục  việc của .
Mọi   đến đông đủ, vợ chồng Dương Nghĩa Thiên, Dương Tuấn Kỳ và Dương Uyển đều  Dương Nghĩa Thiên bảo  đồng  viêc. Đợi vợ chồng Bách Thủ  xuống, Dương Nghĩa Trí :
“Nếu   cũng  tới thì  nên chậm trễ thời gian, ba mảnh ruộng cùng mấy gian phòng  đều là của cha  Bách Thủ lưu , hiện Bách Thủ  trở về, tất nhiên nên đem đồ của nó trả  cho nó, tuy nhiên ruộng đất và nhà cửa nhờ hai  trông nom mười mấy năm mới nên mới còn dùng , ba mảnh ruộng nhà Bách Thủ hiện  gieo giống, cũng  thể nhổ hết cây  ruộng lên, sáng nay  cũng  ý kiến của  Tuấn Kỳ, gian phòng   từng sửa chữa qua, hiện    cùng  thì đem ý kiến của    , ruộng đất và nhà cửa nên đưa cho  nào!”
Mẹ Kim Đản  ở ngoài cổng kinh ngạc há hốc mồm, thì  là vì chuyện  a.
Lập tức như một cái loa phóng thanh, bắt đầu bát quái với   bên cạnh.