Bách Thủ mười mấy năm   quản qua nhà cửa cùng đất đai, nay đột nhiên  đòi về, hai    xuống núi ở ? Tuy nhiên  nửa năm quan sát Bách Thủ và Loan Loan, cuộc sống của hai  càng ngày càng , Loan Loan so với bất kì phụ nhân nào trong thôn cũng cỡi mở hơn,    chỉ  bệnh,  đau mà sống càng ngày càng !
Cho nên việc hai    xuống núi ,     là  quan tâm.
Hiện tại, nhà Tuấn Kỳ  gieo trồng  đất  mười mấy năm , giờ  trả liền  thể trả ? Còn  nhà , khi Dương Nghĩa Thiên sửa chữa mấy phòng bên   nhiều  trong thôn đều , mặc dù     rốt cuộc ông  sửa chữa chỗ nào nhưng chung quy   cũng  tốn bạc,  mà ngươi hiện  đòi nhà cửa về,  thể dễ dàng  ?
Bạc trắng lóa cứ như   cuốn  ai mà chịu nổi?
Hai ngày  vợ chồng Bách Thủ đến nhà Dương Nghĩa Thiên cũng    thấy, hiện cả trưởng thôn cũng gọi tới, hiển nhiên hai ngày   hai nhà thương lượng   thành công,   đều  là kinh ngạc đến cuối cùng ruộng đất cùng nhà cửa sẽ chia cho ai?
Buổi trưa,   còn  kịp  ngoài  việc vì  chẳng mấy chốc ngoài nhà Tuấn Kỳ   vây bởi   là .
Mẹ Thạch Đầu   đến nhà Lan Hoa, mà  đến nhà Nguyên Bảo,  Lan Hoa tất nhiên sẽ  bỏ qua cơ hội ,  Thạch Đầu  kể chuyện  cho nàng  nhưng  lẽ sẽ kể cho  Nguyên Bảo.
Quả nhiên đến nhà Nguyên Bảo, còn   xuống  thấy  Thạch Đầu than thở,  Nguyên Bảo liền hỏi nguyên nhân,  Thạch Đầu liếc   Lan Hoa, suy nghĩ một chút mới : “Muội cũng chỉ vô ý  cha  , tuy nhiên đây là việc nhà  , chúng   tiện nhiều lời, cứ  là , hai tỷ   cũng đừng kể  ngoài nha…”
Mẹ Lan Hoa nào   đáp ứng, thấy hai  gật đầu, nàng liền đem chuyện vợ chồng Bách Thủ  trồng lương thực,  đó  Tuấn Kỳ  đem một mảnh ruộng đồi nhà  đổi lấy ba mảnh đất  của nhà  .
Hai  liền cảm thấy chuyện   chút  công bình.
Mà  Lan Hoa xoay  rời khỏi nhà Nguyên Bảo liền đến nhà Tuấn Kỳ,  bao lâu một vòng lớn   xem náo nhiệt đều  nhà Tuấn Kỳ  dùng mảnh ruộng  nhà  đổi lấy ruộng  nhà Bách Thủ nhưng  thành, cuối cùng vợ chồng Bách Thủ đến tìm trưởng thôn nhờ chủ trì công đạo.
“Ai nha, ruộng đồi mà đổi lấy ruộng  thật đúng là  tính toán a?”
“Của nhà   là ba mảnh ruộng  a, dùng một mảnh ruộng đồi đổi  đây chẳng  quá tổn hại  ?”
“Đều  gieo trồng mười mấy năm ,  thể giữ một mảnh  là  tệ .”
“ cũng đem chuyện cha  nhà    qua đời   chứ, đây thật  chút  phúc hậu a…….”
Đoàn  cứ  một câu, ngươi một câu,  ngoài cửa  tựa hồ  chút   ghiền,    bắt đầu   trong sân, một , hai , ba ,  đó   liền dứt khoát   trong sân,  tìm  chỗ  hoặc   ghế  liền dứt khoát về nhà  cầm ghế sang !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-91-doi-the-nao.html.]
Trong sân rộng rãi khắp nơi đều   , rõ ràng là chuyện của hai nhà  ,   thành như đại hội của thôn !
Mẹ Tuấn Kỳ  những  đến xem náo nhiệt  liền thấy phiền lòng, nhưng nhiều  như  nếu đuổi hết về thì thật  , vì  chẳng thể  gì khác hơn là đanh mặt  , sắc mặt càng ngày càng khó coi,  đó một mực bày  bộ dáng rõ biểu tình.
Bên trong viện yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng  một vài  hạ giọng  chuyện.
Mấy   trong viện  thần sắc khác .
Trên mặt Bách Thủ   biểu tình gì, Loan Loan thì thần sắc đạm nhiên,  khi  chuyện xong khóe miệng sẽ lộ  nụ  nhạt, cung kính mà lễ phép. Dương Nghĩa Thiên đốt cho trưởng thôn một điếu thuốc, cũng rầu rĩ đốt cho .
“Mẹ Tuấn Kỳ nó a, hai  dùng hai mảnh đất  cùng một mảnh ruộng đồi để đổi lấy ba mảnh đất  nhà Bách Thủ, như  bà cũng  đáp ứng?” Trưởng thôn Dương Nghĩa Trí rít một  thuốc,  đó liếc mắt   Tuấn Kỳ: “Bà cũng  tính toán như  là nhà bà chiếm lợi mà.”
“Trưởng thôn, ông     đồng ý , thế     thể  chúng  chiếm lợi? Đừng  là ba mảnh ruộng , cho dù là mười mảnh nhưng mười mấy năm    gieo trồng thì cũng thành ruộng nát.”
Lời  cũng  giả, cũng   một  nghĩ như .
Trong viện  vài  gật đầu phụ họa.
“Đại bá mẫu, bọn cháu cũng  sớm   cảm ơn hai  vẫn luôn canh tác  đất nhà chúng cháu, vợ chồng cháu cũng   sẽ đòi cả ba mảnh đất  đó. Nếu như  kiên quyết  như , lúc   khi vợ chồng bá gieo trồng  mảnh ruộng , Bách Thủ   mặc kệ , khó khăn mãi mới gieo trồng  chút đồ  ruộng chẳng nhẽ    nhổ lên? Bách Thủ    như , cũng   những chuyện như , cho nên mười mấy năm qua  hề  thu tiền thuê đất! Cùng là chuyện tương tự, dù   tiền, ruộng  mà cho  khác thuê gieo trồng thì   còn   trả  nhiều thì ít bạc, nếu  thì cũng trả lương thực. Chuyện  cháu  rõ lắm nhưng cho dù  quy củ , hai  là trưởng bối của Bách Thủ chúng cháu cũng   hai  trả dù chỉ một đồng.”
Loan Loan  một phen   đều   rõ ràng, mặc dù là chăm lo ruộng của  khác nhưng đất  cũng để ngươi canh tác  mười mấy năm,  khác cũng  so đo, hiện tại một mảnh ruộng  của   đổi lấy ruộng đồi cũng thôi , ngươi  thể chiếm hết cả ba mảnh ruộng  nhà  , kì thật đây đúng là vợ chồng Dương Nghĩa Thiên chiếm lợi.
Nghe những tiếng nghị luận xung quanh, sắc mặt  Tuấn Kỳ một lúc xanh, một lúc trắng, hung hăng nhếch môi lớn tiếng : “Ngươi còn nhỏ, trong nữ tắc   thế nào, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, nam nhân , trưởng bối đang thương lượng chuyện, ngươi  yên một bên !”
Khóe miệng Loan Loan khẽ nhếch,  Dương Nghĩa Trí chậm rãi : “Xuất giá cháu đương nhiên  tòng phu, từ ngày cháu gả  Dương gia,  việc cháu  đều vì cái nhà . Hôm nay, chuyện  liên quan đến vấn đề kiếm kế sinh nhai   của nhà cháu, cháu đương nhiên  quyền lên tiếng,  , nếu cháu  mà chồng cháu  ngăn cản đó chính là  cũng đồng ý với cháu.”
Nói xong  về phía Bách Thủ đang  thẳng tắp một bên.
Bách Thủ  về phía Loan Loan, thần sắc  chút hòa hoãn, âm thanh  lớn  nhỏ  đủ để   trong viện đều  thấy: “Lời nàng    cũng chính là lời   .”