Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 94
Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:51:29
Lượt xem: 322
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Loan Loan cánh cổng rách nát nhà mỉm : “Đại bá mẫu, chúng cháu cũng từ bên ngoài nha, nhưng để đỡ phiền toái cháu cảm thấy là cứ từ cửa hông vẫn hơn!”
Thấy Tuấn Kỳ chút nghi ngờ chằm chằm , Loan Loan : “Bá xem cổng bên rách nát như , nếu như chúng cháu mở cửa đoán chừng buổi tối cũng tốn sức khép . Cửa bên thứ gì, thôn chúng tự nhiên đều đàng hoàng, nhưng khó đảm bảo những thôn khác, vạn nhất buổi tối tới…… Không sợ nhất vạn , chỉ sợ vạn nhất, căn phòng của Uyển đường chỉ một gian……”
Dương Uyển ở phòng chính là phòng sửa chữa, đúng là một phòng một cửa, mà hai gian phòng của vợ chồng Dương Nghĩa Thiên và Dương Tuấn Kỳ là nhà của họ , nếu buổi tối thật len lén …….. Này cứ nghĩ xem thật chút đáng sợ.
Mặt Tuấn Kỳ trướng đến đỏ bừng, tranh cãi chỉ là tranh cãi, an nhà quan trọng hơn, bà bĩu môi đành cầm cây chổi tránh quét sân.
Loan Loan mỉm mở cửa cùng Bách Thủ rời khỏi Dương gia.
Vốn lúc ngoài Loan Loan còn Bách Thủ đưa xem ruộng của nhà ở chỗ nào, nhưng nghĩ một chút là thôi, bây giờ xem để thấy sẽ nữa….
Chuyện đổi ruộng tuy họ chút thua thiệt nhưng cuối cùng nhà cửa cũng lấy về , nguyện vọng của hai chính là gian nhà chứ ruộng đất. Lúc Bách Thủ và Loan Loan chỉ sợ lấy nhà, ruộng đất lấy về nhiều ít cũng quan trọng, để Dương gia chiếm chút tiện nghi về ruộng đất thể lấy nhà xem như đáng giá.
***
Về đến nhà, Loan Loan lấy tương thịt cắt lấy một ít để nấu, cắt lấy một đoạn lạp xưởng, xào chút cải xanh, coi như ăn mừng việc lấy nhà cửa. Cho tới nay, hai họ tiết kiệm. Bữa tối ăn cơm cả hai đều cảm thấy ngon.
Cơm nước xong, thu thập thỏa đáng, hai liền bàn chuyện lúc nào thì chuyển xuống .
Tâm trạng Bách Thủ vô cùng , chỉ cần Loan Loan vui thì lúc nào chuyển cũng . Loan Loan thì Bách Thủ bài xích chuyện chuyển xuống núi , liền hỏi : “Chàng thích ở núi là đó?”
“Đều !” Bách Thủ ôm nàng trầm giọng trả lời, chuyện trong lòng giải quyết xong. Bàn tay trượt xuống vuốt ve làn da hôm nay vẻ đặc biệt trơn mượt.
“Nếu chúng chuyển xuống chân núi cảm thấy thế nào?” Không để ý đến cảm giác ngứa , Loan Loan đẩy bàn tay to của tiếp tục hỏi.
“Có thể nha! Gần đây cận với hơn một chút, nàng đến nhà Nguyên Bảo nhà Thạch Đầu cũng cần lên núi, xuống núi, khi trời mưa cũng cần lo lắng đường trơn trượt!” Bách Thủ cầm một lọn tóc của Loan Loan đưa lên mũi ngửi. Rất thơm, một tay khác quấn lấy eo nàng.
Loan Loan xoay đối mặt với Bách Thủ, mở to đôi mắt đen lúng liếng : “Hai chỗ chọn một, ở bên ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-94.html.]
Bách Thủ rũ mắt xuống nàng. Mỗi thấy ánh mắt lóe sáng của nương tử, tim đập bang bang ngừng, liền nghĩ hôn nó.
Lòng nghĩ , hành động, chậm rãi đến gần Loan Loan, đôi môi ấm nóng hôn lên đôi mắt nàng, Loan Loan nhắm mắt . Khi môi rời lông mi nàng còn khẽ rung, một loại cảm giác ngưa ngứa, dễ chịu đến kì lạ lan tràn.
Bách Thủ ôn nhu một tiếng, xoay đè lên phía nàng, ngũ quan ngạnh lãng (ương ngạnh) lộ vẻ nhu hòa dị thường, bàn tay to chậm rãi thăm dò bên trong áo mỏng, cúi đầu nàng : “Nàng cần lo lắng cho , ở cũng , đều thể, chỉ cần ở cùng chỗ với nàng.” Cúi xuống hôn lên trán nàng một cái : “Nàng quyết định !”
Sau đó vươn bàn tay to dập tắt ngọn đèn dầu. Chưa đầy một lát trong nhà vang lên tiếng hô hấp dồn dập, còn tiếng ván giường kẽo kẹt!
Ngày hôm là ngày nắng to, xế chiều Loan Loan ngoài cắt cỏ cho heo, Bách Thủ ở nhà đan hàng rào, đường về nàng qua mảnh đất trồng rau núi, trong vườn một mảnh nhỏ trồng rau cải, nghĩ tới vườn rau do tạo , rau cải còn trồng nhà nàng chuyển ! Từ lúc tới nơi đây đến giờ nàng luôn chờ đợi một ngày nào đó thể giống những bình thường sống ở trong thôn, cùng sinh hoạt với , giờ như nguyện sinh một tia nỡ.
dù nỡ cũng chuyển, cho dù bây giờ chuyển thì hai cũng chuyển!
Sau khi cho nhà Dương Nghĩa Thiên một ngày, ngày thứ ba, Bách Thủ và Loan Loan liền đem hàng rào đan xuống núi, mở cổng , cánh cổng cũng đủ mục nát, phía ngoài đều dùng tấm ván gỗ đóng , nếu thật là khép cổng , thì xem hôm nay mở cổng đừng nghĩ tới việc khép chắc chắn nữa.
Trong viện nhiều thứ dọn , cửa nhà Dương Nghĩa Thiên đều đang đóng, xem vẻ ngoài việc. Bách Thủ để hàng rào giữa sân hai nhà, coi như tách .
Loan Loan trong nhà một chút, đồ đạc cũng chuyển , mặt đất, một chút đồ bỏ cũng , đặc biệt là trong phòng để đồ linh tinh , bên trong loạn thất tác tao, mặt đất khắp nơi là những mẩu gỗ, vụn củi, xem tiên nàng bỏ nhiều tinh lực để quét dọn phòng một phen mới .
Hai còn quan sát tình huống phòng ốc kĩ hơn một chút, tường chỉ cần quét hồ một nữa là , nhưng xà nhà chút cũ, ở cũng thành vấn đề nhưng Loan Loan vẫn chút lo lắng một ngày nào đó nó thể sụp xuống .
Sau đó nàng đến chỗ để hàng rào thì phát hiện thì hai nhà cũng nối liền, bức tường là của riêng từng nhà, trong phòng một khe hở, lúc Dương Nghĩa Thiên chất một đống đồ nên che lấp khe hở ở nơi , khó trách hôm nàng thấy.
như , đến lúc đó vợ chồng nàng sửa tường là , cũng cần vì nào chiếm nhiều sân của nào hơn mà cãi vã.
Quan sát một vòng xong, đó xác định cái nào cần sửa chữa, hai chuyển qua tường bao phía ngoài, nhà họ mặc dù ở cuối thôn, chân núi, nhưng vẫn cách đường lên núi một cho nên bên cạnh còn đất trống cho phép họ mở rộng sân, hơn nữa Loan Loan cũng nghĩ , phía nhà sẽ quây một mảnh đất đến lúc đó xây chuồng gà, nhưng vẫn cần để ít đất, nàng thử một chút xem thể trồng cây ớt ?
Còn chuồng lợn, bên cạnh xây một nhà bếp, còn chuẩn một phòng để những đồ linh tinh cùng với đồ đạc, bí phương độc nhất vô nhị của nàng ví dụ như tương ngọt!
Còn một vấn đề, thời đại đường xá bùn đất, chỉ cần mưa là cả sân bùn nhão, xi măng nhưng nàng thể dùng loại đá nhỏ lót ở bên mặt đất, coi như đường đá chuyên dùng mát xa chân trong công viên ở hiện đại.
Suy nghĩ nhiều như nàng thiếu chút nữa để sót, còn một căn nhà tắm. Tính toán sơ qua bọn họ còn xây thêm ba căn phòng, thêm một chuồng lợn, một chuồng gà, ách, công trình tựa hồ chút lớn !