Lại , kiểu gì hai tay  nhồi bột cũng  lực hơn nhiều so với Lê Tường.
Chẳng qua, lúc  bụng   đói lắm . Hiện tại   đây, trực tiếp ngửi thấy mùi hương trong phòng bếp, khiến cho  rơi  tình trạng   hổ, tay thì nhồi bột mà bụng thì ục ục kêu. Nghe  thanh âm , Quan thị cũng động lòng trắc ẩn.
“Tương Nhi,  chén mì cho  ăn , ăn xong cũng  sức lực để .”
Lê Tường   lời. Hơn nữa, nàng suy nghĩ chỉ là một chén mì thôi, nàng  mời   công việc tạm thời, cũng chẳng tiếc một chén mì cho . Vậy là khi nàng bận  mì cho khách,  cắt thừa  hai lạng mì, cho  trong nồi. Sau đó chờ tới lúc mang mì cho khách xong, trở về  bỏ thêm hai muỗng nước hầm  trong bát của Lạc Trạch.
Một chén mì vô cùng đơn giản với nàng  là lương thực cứu mạng rơi từ  trời xuống đối với Lạc Trạch.
Hắn cũng bất chấp thể diện, chỉ mấy miếng  ăn hết sạch mì trong bát, ngay cả nước dùng cũng húp hết,  chừa  dù chỉ nửa giọt.
Nhìn một cái cũng hiểu   đói quá mức .
Lại ,  cũng chỉ là một thiếu niên mới mười mấy tuổi thôi,  thiếu niên đáng thương , tấm lòng  hiền của Lê Tường  bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Nàng nghĩ mãi mà  hiểu vì  tiểu nam tử hùng hổ ngày   rơi  tình trạng thê thảm tới nhường .
Ngũ Thừa Phong  gặp   cảnh phụ   thương, mẫu   yêu, nhưng   gì  vẫn  thể khiêng bao tải  bến tàu, còn  tự  tích cóp tiền ăn cơm.
Thế nhưng Lạc Trạch ,  mặt như   đánh, chân cũng què, mỗi ngày chỉ  thể bới thùng nước gạo kiếm đồ ăn, tình trạng còn thảm hại hơn nhiều so với Ngũ Thừa Phong.
Thật sự là quá đáng thương, dù thâm tâm nàng  cứng rắn hơn nữa, cũng  nhịn  mà mềm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-165.html.]
Chẳng qua, lúc  nàng   thời gian để  thương cảm cho , bởi vì  tới giữa trưa, khách nhân  nhiều lên, nàng cũng bắt đầu một  thời gian bận rộn, chân  chạm đất.
Bàn  một gọi hai chén mì thịt hầm, bàn  hai một chén mì thịt hầm, bàn  bốn ba chén mì trụng dầu……
Một bàn tiếp theo một bàn,    đơn hàng điện tử,   dựa  đầu óc tự ghi nhớ. Lúc  Lê Tường cũng  chút bội phục bản  , nàng bận rộn như  nhưng  qua phân nửa ngày,   từng nhầm lẫn một bàn nào.
“A?? Lão bản,   mì thịt hầm, vì   cho  mì trụng dầu??!”
“Lão bản,   mì trụng dầu tại   thành mì thịt hầm??!”
Vừa nghĩ xong, ngay lập tức  hai bàn khách nhân khiếu nại , vốn dĩ chỉ cần trao đổi  là xong, thế nhưng dường như hai bàn khách nhân   thù oán gì đó với , cho nên bọn họ chẳng những  chịu thuận theo, còn nhất quyết  chịu đổi mì cho đối phương, một hai đòi Lê Tường  bồi thường.
Trong tiệm  khách nhân cãi , chẳng khác nào  đuổi khách , chỉ trong chốc lát Lê Tường  thấy bốn, năm  đang  ở cửa  chút lưỡng lự   .
Ngay tại thời điểm nàng  còn cách nào khách, đành  chuẩn  bồi thường hai chén mì cho họ, bỗng nhiên  một lão nhân gia  từ cửa , tới  một câu công bằng.
“Hai nam nhân các ngươi,  thù oán gì thì  ngoài tìm một nơi mà giải quyết, cần gì  tới đây  khó xử tiểu cô nương nhà  ,  thấy  hổ ư?”
“A?! Lão nhân gia, là ngươi ư!”
Kể cũng trùng hợp, lão nhân gia   chuyện giúp Lê Tường  đúng là lão gia gia   từng  Lê Tường tặng cho mấy cái sủi cảo ở bến tàu.
Chỉ là hôm nay, lão nhân gia như biến thành một  khác, tóc chải thẳng mượt  chút cẩu thả, quần áo cũng sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều. Đã  bên  lão còn  một hộ vệ, chẳng còn chút dáng vẻ chật vật nghèo túng như hôm xưa.