Mãi cho đến khi nàng bước  phòng bếp, hộ vệ Ninh mới phản ứng  , nha đầu    lôi kéo  quen với lão gia tử nhà  ư?
“Ngươi đó, chính là trong lòng suy nghĩ quá nhiều thứ, vì  mới  cưới  tức phụ.”
Lão gia tử vui vô cùng gắp một một miếng thịt đầu heo lên ăn,  điều lão vui vẻ ăn nhưng   quên đ.â.m cho tên hộ vệ của  một dao.
Hộ vệ Ninh còn đang   thêm điều gì đó, nhưng  há miệng ,    lão gia tử nhà  trực tiếp nhét cho một miếng thịt  trong miệng.
“Nếu ngươi còn  chịu ăn,  đừng trách  ăn hết.”
“!!!!”
Thịt quá thơm!
Lúc  hộ vệ Ninh cũng chẳng còn tâm tư  mà suy nghĩ những chuyện khác nữa,  tập trung hết tinh thần  chuyện cướp thịt của lão gia tử nhà .
Hai chén mì một đĩa thịt, chỉ trong một lát, hai chủ tớ nhà họ  ăn hết sạch.
Lão gia tử   trả tiền, nhưng ngửi  hương thơm từ trong bếp toả ,   dời nổi bước, vì thế thừa dịp tiểu nha đầu   đưa mì, lão  gọi nàng .
Lê Tường  nghĩ rằng hai  bọn họ  tính tiền, nàng trực tiếp báo  24 đồng bối.
“Không vội  vội, nha đầu, ngươi  bán thịt hầm  ?”
“Hả?……  là hôm nay  bán cho một , một cân giá hai mươi đồng bối.”
“Được  , cho  năm cân,  mang qua cho lão bằng hữu. Thịt hầm của nha đầu ngươi cực kỳ thơm,  thích hợp để  đồ nhắm chung với rượu. Đáng tiếc trong tiệm của ngươi   rượu.”
Người  vô tâm   hữu ý. Những lời  của lão gia tử  truyền chính xác  sót một lời  tai Bạch lão đại cách vách.
Sáng hôm nay, Bạch lão đại ăn cũng ăn một chén mì thịt hầm,  đó nhớ mãi  quên, cho nên giữa trưa cũng qua đây định bụng  thêm một chén nữa, kết quả    lời  đầy tiếc nuối của lão gia tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-167.html.]
Bản    từng  trải nghiệm hương vị thơm ngon khó cưỡng của thịt hầm Lê gia, thậm chí còn  thể  là cách một con phố vẫn ngửi  mùi hương.
Chỉ cần  ăn một , sẽ  nhịn   mua  thứ hai, đúng là thứ cực kỳ phù hợp để nhắm rượu. Nếu rượu nhà  cũng  món đồ nhắm ……
Hắn thực sự động tâm.
Bạch lão đại chẳng thèm để ý tới cơn thèm mì trong bụng ,  vội vàng xoay  trở về tiệm rượu nhà .
Tiệm rượu  là hai   nhà  cùng  mở , cho nên bất kể  chuyện gì cũng là hai   nhà  thương lượng  mới quyết. Hắn     suy nghĩ của  , lão nhị  lập tức đồng ý.
“Đại ca, nếu nhà chúng  thật sự  thể ôm món thịt đó qua bên  bán, chẳng  là   chúng   ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu ?”
Bạch lão bản: “……”
“Ngươi  thể suy nghĩ chuyện chính một    ? Nếu phụ    lời ngươi  thốt , chắc chắn sẽ  đồng ý, ngược  còn  thể vả cho ngươi một cái  mồm.”
Nghe  lời  , Bạch lão nhị chỉ còn cách hậm hực ngậm chặt miệng,  dám thốt lên lời nào nữa
“Lão nhị ngươi trông cửa hàng,  chờ tới thời điểm nhà cách vách đóng cửa  qua  tìm bọn họ  chuyện.”
“Ta cảm thấy   khả năng thành công .”
“???”
Chẳng mấy khi Bạch lão nhị  chịu suy nghĩ  đắn một .
“Đại ca, cửa hàng nhà chúng  ở ngay sát vách nhà bọn họ, nếu chúng  bán thịt hầm,    ăn đều  nhà chúng  câu  mất, chẳng  việc buôn bán nhà   sẽ  ảnh hưởng ư? Chỉ  kẻ ngốc mới chịu bán cho ngươi…… Đại ca,   ngươi  ngốc  ?”
Lời  đúng là  xúc phạm nghiêm trọng tới uy thế   đại ca như Bạch lão đại, vì   xoay  đá cho lão nhị một cái  mông.
“Ngươi mới ngốc,   bảo là tranh thủ mang món đó qua cửa hàng của chúng  ?”