“Để  nghĩ cách xem, nên  thế nào để  thể nhận đơn hàng  mà   ảnh hưởng tới bản  .”
Kỳ thật biện pháp  nhất chính là mở rộng mặt tiền cửa hàng, nhưng…… Cửa hàng  chỉ  diện tích như . Hai nhà liền  tuyệt đối  thể xác nhập .
Đổi cửa hàng thuê cũng  , bên   mới bắt đầu buôn bán, khách hàng cũng mới quen thuộc  lâu, đột nhiên  dọn , khẳng định sẽ mất   lượng lớn khách hàng.
“A! Ta ngốc quá!”
“Làm   biểu ? Ngươi nghĩ  cách ?”
Lê Tường nghiêng  qua,   vui vẻ : “Chúng  vẫn  như bây giờ, buổi sáng cung ứng một trăm cân, chờ đẩy  một trăm cân,  tiếp tục hầm thêm. Lại , bọn họ cũng  thể bán một  xong hết 100 cân đó . Chờ bọn họ bán gần xong, ít nhất cũng mất chừng hai canh giờ, đến lúc đó bảo bọn họ  một  nữa qua lấy một trăm cân dư . Ta đúng là ngốc quá, tới tận bây giờ mới nghĩ .”
Hai tỷ  lập tức hưng phấn lên, lăn qua lộn  một hồi lâu mới chìm  giấc ngủ.
Ngày hôm  Lê Tường thức  sớm, nàng  mùi hương  lầu gọi dậy, đại khái là ngửi  mùi hương , trong mộng đều hiện lên những món ngon của thời hiện đại, khiến nàng thèm tới mức nước miếng chảy ròng ròng,  đó  cơn đói dựng dậy.
Xem  Lạc Trạch còn thức dậy sớm hơn nàng một chút. Khi nàng xuống lầu, bước  phòng bếp  thấy hai nồi thịt hầm đang sôi sùng sục  bếp.
Nói thật, ngày nào cũng ngửi mùi thịt hầm , nàng cũng thấy  ngây ngấy. Tới mức buổi sáng cũng   ninh chút cháo ngô ăn với thịt hầm và củ cải chua nữa.
“A Trạch,  nhớ trong tủ chén còn  một miếng thịt, ngươi giúp  băm một chút,  dùng nó  cơm sáng.”
Lê Tường  chút khách khí sai   việc, đương nhiên nàng cũng bắt tay   việc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-214.html.]
Nàng múc non nửa chậu bột mì  ngoài, thêm nước  trong bắt đầu nhào bột, chuẩn   một món đồ ăn mà từ khi tới đây đến giờ nàng  từng .
Phương bắc thích gọi nó là hoành thánh, phương nam thích gọi nó bánh mì, vùng duyên hải thích gọi nó là hoành thánh hoặc thịt dẹt. Tóm   cần  gọi tên nó  , thì bản  nó chính là một món đồ ăn  từ vỏ bột mì bọc nhân  đó thả  nồi.
Gói thứ    giống gói bánh bao,  cán lớp vỏ mỏng như phiến lá cây, tạm thời trong nhà còn   ai đủ trình độ cán lớp vỏ hoành thánh , cho nên nàng chỉ  thể tự  .
Lạc Trạch ở một bên thịch thịch thịch băm nhân, đôi mắt  thường thường ngó  ngoài cửa, Lê Tường  qua một cái, sợ   tập trung sẽ băm trúng tay, vì  dứt khoát nhắc nhở: “Tối hôm qua biểu tỷ ngủ muộn, sẽ dậy trễ, thế nhưng  nhanh sẽ  xuống thôi.”
“Khụ khụ khụ……”
Lê Tường   xong lời , chỉ chốc lát     thanh âm biểu tỷ xuống lầu. Trong lòng hai  hiểu rõ nhưng chẳng ai   cả, chỉ tập trung  việc của .
Chờ  khi Lạc Trạch băm xong nhân, Lê Tường cũng cán xong lớp vỏ hoành thánh . Một mảng bột  mỏng, còn cần  cắt thành từng hình vuông nho nhỏ nữa.
Nàng chỉ cắt  vài miếng  mẫu, còn  giao phần việc còn  cho biểu tỷ, bản  nàng  chuyển qua công đoạn  nhân.
Nói đến cũng kỳ quái, ngày thường khi  nhân, nàng  hề giấu giếm một chút nào, thêm gia vị gì cũng  cho    rành mạch, nhưng phần nhân  khác   luôn khác   so với phần nhân của nàng, hướng dẫn như thế nào cũng   nàng cảm thấy hài lòng .
Chắc hẳn do bản  nàng ‘tu luyện’ nhiều năm .
“Biểu ,   cán lớp vỏ bánh mỏng như . Ngươi đang định  món gì đây?”
“Làm  một món ngon nha,  sắp  xong nhân , tới lúc đó  sẽ dạy ngươi gói.”