Lê Tường lắc đầu,  hề  chút động tâm nào.
Một khoản thù lao khiến nàng hài lòng đơn giản chính là mấy chục hoặc một trăm ngân bối, nhưng khoản tiền đó chỉ cần một hai tháng, cửa hàng nhà nàng cũng  thể kiếm .
 nếu  giúp lão tham gia cái đại hội thử đồ ăn gì đó ,  nếu thật sự đạt  tư cách,   còn nghi ngờ gì nữa nàng sẽ  những  khác hò  tập trung dìm xuống. Mà ai   khi    dìm xuống, nàng còn là    trở thành quỷ ?
Lỡ như những    giống như cửa hàng Lâm Ký đó,  đê tiện  ích kỷ, quả thực chẳng khác nào nàng tự tìm phiền toái cho . Lại ,  xuất hiện một Lâm Ký, cửa hàng nhà nàng   thương một tiểu nhị, nếu xuất hiện thêm một  nhiều cửa hàng khác nữa, nàng còn cái gì để mang  đánh cược đây?
Lần ,  cần  Vu lão gia tử  như thế nào, Lê Tường đều   đồng ý  giúp lão, bởi  Vu lão gia tử chỉ  thể hậm hực rời .
Sau khi lên xe ngựa, Vu lão gia tử trực tiếp lao tới nhà lão bằng hữu.
“Hả? Nhìn sắc mặt của ngươi, chẳng lẽ Lê Tường nha đầu   nhận lời?”
“Ừm……”
Vu Cẩm Đường rầu rĩ  vui với lấy bình rượu  bàn, cũng đổ cho  một chén.
“Không cần    như thế nào, nàng đều  chịu. Hỏi nguyên nhân, nàng chỉ  là  lo cho việc buôn bán trong tiệm.    báo  con  hai trăm ngân bối, coi như bằng cả nửa năm tiền lời của cửa hàng nhà nàng, nàng cũng  nhận lời.”
“Vậy chắc chắn nàng  nguyên nhân khác……”
Mông Liêu gắp một đũa thịt đầu heo, tinh tế thưởng thức hương vị trong đó.
“  mắt,   thể giúp đỡ ngươi nắm  tư cách  cũng chỉ  nàng. Tay nghề của tiểu nha đầu Lê Tường thực sự  tầm thường. Ngần  năm, trong  những món   từng ăn cũng chỉ  món ăn của ngự trù trong vương cung mới so sánh  với nàng.”
“Ta cũng  tay nghề của nàng giỏi nha! Thế nhưng nàng  nhận lời thì   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-280.html.]
Vu Cẩm Đường  uống thêm hai ly rượu, tới khi từ từ bình tĩnh , lão lập tức hướng ánh mắt  chằm chằm  lão bằng hữu.
“Lão Mông, chi bằng ngươi qua đó khuyên nàng giúp ? Ngươi quen  nàng  lâu ,  lẽ nàng sẽ nể mặt ngươi một chút?”
“Vậy ngươi  coi trọng  quá ,  chỉ là một lão nhân nát rượu, chỉ ăn vài bữa cơm ở cửa hàng của   mà thôi. Nói thật,  còn  chuyện với phụ  nàng nhiều hơn nàng. Ngươi đó, nên ngẫm  xem rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà nàng nhất quyết  chịu đồng ý với đề nghị của ngươi,  từ đó mà tự giải quyết vấn đề .”
Mông Liêu cũng hiểu lão bằng hữu của  cực kỳ cố chấp vì chuyện của Cẩm Thực Đường. Cho nên lão  với Vu lão gia tử thì như , nhưng xẩm tối  tìm tới Lê Gia Tiểu Thực.
Bởi vì Mông lão gia tử tới  muộn cho nên lúc  khách nhân trong cửa hàng   ít, Lê Tường cũng  thể bớt chút thời gian trò chuyện với lão.
“Mông gia gia, chẳng lẽ ngươi tới đây  thuyết khách?”
“Nha đầu , ngươi  trắng  như ,  khiến   tiện rào  đón .”
Mông Liêu  xoà một cái  lập tức trở nên nghiêm túc.
“Nha đầu,  thể  cho  , vì  ngươi    Cẩm Thực Đường tham gia cái đại hội thử đồ ăn   ?”
Lê Tường vẫn   lý do  từ chối Vu lão gia tử.
“Bởi vì     ảnh hưởng tới việc buôn bán của cửa hàng, cửa hàng nhà  mới mở  hơn một tháng, hôm qua  nghỉ ngơi nửa ngày, nếu cứ thường xuyên  như  sẽ ảnh hưởng tới lượng khách quen.”
“Ngươi còn  chịu  thật.”
Mông Liêu  quen  sắc mặt của  bao nhiêu , bởi  lão chỉ liếc mắt một cái    nha đầu  đang dùng một cái cớ qua loa để đối phó với lão.
“Chỉ cần   ba món đồ ăn  kiếm  hai trăm ngân bối,   tin nha đầu ngươi  động tâm.”