“A Trạch, phụ mẫu  , tiểu  cũng  , bọn họ thật sự  thể dọn đến nhà chúng  ? Mỗi ngày ngươi  , trong nhà chỉ còn   với Kim Hoa, tuy rằng     chuyện cùng, nhưng  buồn……”
“Buồn ư? Vậy ngày mai  đưa ngươi cùng  nhé?”
“Bớt cắt ngang lời  khác ,  đang  chuyện  đắn đó!”
Đi  xe ngựa rung lắc như , Kim Vân Châu cảm thấy khá buồn ngủ, nhưng nàng  đang dựa  trong lòng n.g.ự.c trượng phu  tỏ  cực kỳ cố chấp  hỏi thêm một .
“Bây giờ ngươi  nhận phụ mẫu xong, nhất định ngươi  sẽ  tác dụng hơn !”
“Ngươi suy nghĩ cái gì ? Ta bảo bọn họ qua hậu viện của  lâu ở, bọn họ còn  chịu, huống chi là tòa nhà của ngươi. Không   tòa nhà của ngươi  , chỉ là… suy cho cùng nơi đó cũng là của hồi môn của ngươi, ngươi  hiểu ? Ngoan nào, buồn ngủ thì ngủ một lát ,  sẽ xử lý chuyện của phụ mẫu mà. Ngày  nếu buồn cứ , để  mang ngươi  ngoài.”
Liễu Trạch vỗ lưng dỗ ngọt nàng  một hồi, cuối cùng cũng dỗ  nàng  ngủ .
Ngày thứ hai, lúc   cửa,  nhớ lời ước hẹn,  mang theo Kim Vân Châu cùng   ngoài, khiến cho nàng  vui tới mức cơm sáng cũng ăn  nhiều hơn một chén.
Hôm qua bởi sợ   của Lê gia cảm thấy   tự nhiên, cho nên nàng   đưa Kim Hoa và những nha  khác theo. Bên   ai hầu hạ như , đúng là  quen, cho nên hôm nay khi  cửa nàng   để cho bọn họ  theo.
Kim Vân Châu   đường nên   đang  , nhưng ngày nào Kim Hoa cũng  con đường , cho nên nàng  cảm thấy  chút quen thuộc.
“Tiểu thư cô gia, đây là đường  tới Lê Gia Tiểu Thực?”
Liễu Trạch gật gật đầu  : “Tối hôm qua    chuyện với tiểu  , hôm nay  qua đưa nàng tới xem Cửu Phúc  lâu.”
Tuy hiện giờ chỉ dựa  bán bánh bao, một tháng Cửu Phúc  lâu   thể kiếm  hơn 50 ngân bối, nhưng  cảm thấy tòa  lâu  vẫn phát huy  giá trị chân chính của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-341.html.]
Lại , tiểu  của  cũng thiếu một phòng bếp  thể khiến nàng thoải mái trổ hết tài nghệ của .
Tay nghề của nàng kinh diễm như , thật sự  nên  hoang phí ở một cửa hàng nhỏ.
Hiện giờ sản nghiệp của  chỉ còn  một tòa  lâu , nếu  nuôi gia đình sinh hoạt cho thoải mái,    thể tiếp tục bỏ mặc nó  như ngày xưa mà  thật sự chăm chú tới chuyện kinh doanh của nơi . Mà   liên thủ kinh doanh Cửu Phúc  lâu chính là tính toán mới nhất của .
Rất nhanh  đó, xe ngựa ngừng   cửa Lê Gia Tiểu Thực, Lê Tường cùng nương đều  lên xe.
Không còn cách nào khác, nương  quá nhớ nhi tử của  , bà  nhóm lửa ở nhà cứ thất thần hồi lâu, suýt chút nữa là cháy nồi.
Kỳ thật phụ  cũng  nhớ nhi tử, nhưng   tiếp đón khách nhân trong tiệm,  thể  . Cho nên nàng dứt khoát mang theo nương cùng .
Dù  chỉ là qua xem  lâu thôi, chẳng tốn bao nhiêu công sức.
Cửu Phúc  lâu,   nàng qua đây, chính là  thấy chưởng quầy Miêu treo lụa đỏ ở bên ngoài,  mà chỉ chớp mắt một cái, bọn họ  thành  trong nhà .
Thật là chuyện đời  thể nào đoán  .
“Chưởng quầy Miêu……”
Liễu Trạch mang theo mấy    cửa, chưởng quầy Miêu  lập tức  lên tiếp đón.
“Chủ nhân! Tại  hôm nay ngày tới sớm như ? Ngài và phu nhân  dùng món gì? A? Tương nha đầu?”
Ánh mắt chưởng quầy Miêu lập tức dừng   hai bàn tay đang nắm   thiết của Lê Tường và Kim Vân Châu,  đó  hiểu vì     chút khẩn trương.
Lê Tường tới đây… rốt cuộc là chuyện gì  xảy ? Tại  Lê Tường nha đầu  tay nắm tay với phu nhân??