“Năm  cháo mồng 8 tháng chạp của Đông Hoa lâu cũng là như thế , ăn cũng cảm thấy ngon, nhưng năm nay  ăn cháo của Cẩm Thực Đường, mới  mùi vị thơm ngon là như thế nào.”
“ đúng đúng, ăn cháo mồng 8 tháng chạp của Cẩm Thực Đường ,  cháo của Đông Hoa lập tức  chút buồn nôn.”
“Thôi thôi, thi cháo miễn phí  cần nhiều yêu cầu như , chỉ  thể  là Cẩm Thực Đường nghiêm túc hơn thôi.”
Người qua đường  hôm nay  thi cháo đều cầm chén  , cơ hồ mỗi  đều  ăn  thảo luận.
“Ngươi    đúng , tuy hôm nay bọn họ phát cháo miễn phí, nhưng đó là quan phủ cho tửu lầu tiền. Chỉ  thể  là quan phủ tổ chức hội thi cháo miễn phí thôi.”
“A nha,  thu tiền còn  thành như , chậc chậc chậc……”
Người Đông Hoa lâu   mắt chỉ  vài ba  ít ỏi,    nội dung  chuyện của hai  , một đám mặt đen xì  nhịn nổi.
Đều là cháo mồng 8 tháng chạp, vốn dĩ ban đầu bọn họ còn  mục đích  xem nhà    mặt.
Suy cho cùng Đông Hoa bọn họ luôn luôn dùng nguyên liệu trân quý, đầu bếp cũng là  xuất sắc trong ngành ẩm thực, chắc chắn sẽ   cháo mồng 8 tháng chạp ngon hơn nhiều so với nhà Cẩm Thực Đường sa cơ thất thế .
Kết quả hiện thực  vả mặt bọn họ.
Cách đó  xa, phía  sạp hàng của Cẩm Thực Đường đang  một đội ngũ xếp hàng thật dài, rõ ràng cái đuôi của đội ngũ   vặn  ngang qua sạp hàng của Đông Hoa lâu, nhưng  một ai ngó ngàng tới bên đó hêt.
Cháo mồng 8 tháng chạp chỉ để bên ngoài một lát là nguội ngay, chẳng khác gì trái tim đang đông cứng  run cầm cập của mấy  bọn họ lúc .
Sau khi  tình huống nơi , đại chưởng quầy Đông Hoa nhanh chóng hạ lệnh cho  dọn sạp hàng  , đặt sạp tới ngoại thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-436.html.]
Vốn dĩ là nội thành ngoại thành mỗi nơi một chỗ, nhưng bây giờ Đông Hoa  dọn hết  ngoại thành .
Bởi vì ngoại thành bá tánh đói hơn nhiều, bọn họ  để bụng hương vị cháo mồng 8 tháng chạp ăn ngon  , chỉ cần đủ đồ ăn  thể lấp đầy bụng, bọn họ sẽ vui vui vẻ vẻ tới mang một chén về nhà.
Người Đông Hoa cơ hồ đều là cố gắng nặn  gương mặt tươi  để phát hết cháo thi cho xong.
Buổi trưa qua, tất cả liền dọn sạp, ai về nhà nấy.
Đại chưởng quầy Đông Hoa  về đến tửu lầu   tiểu nhị mời tới phòng bếp. Bên trong an tĩnh như gà,   vẻ vấn đề    hề tầm thường.
Quả nhiên,    cửa   thấy chủ nhân chắp tay  lưng  ở bên trong.
Ở  mặt chủ nhân  còn đặt một chén cháo mồng 8 tháng chạp màu đỏ đậm, tuy bây giờ chén cháo  nguội ngơ nguội ngắt, nhưng vẫn  thể  thấy chén cháo  cực kỳ sánh đặc.
“Tới, đều đến xem cháo mồng 8 tháng chạp của Cẩm Thực Đường ,   đó   thứ các ngươi .”
Nhóm đầu bếp đưa mắt  , ngay lúc  bọn họ    nên  gì mới đúng,     gì, còn  dám bào chữa cho chính , bởi vì thực tế  chứng minh,    xuất sắc hơn bọn họ.
“Một đám đều câm hết ? Ta trả tiền công cao mướn các ngươi về như , để các ngươi  bên ngoài  mất mặt  ư? Các ngươi   hôm nay cư dân trong thành đang thảo luận chuyện gì  ? Mọi  đều  cháo mồng 8 tháng chạp của các ngươi  là nước!”
Hiển nhiên nhóm đầu bếp  thích  những lời , bọn họ thật sự dùng nguyên liệu ninh nhừ mà thành đó.
“Nếu chủ nhân  tin chúng , ngài  thể tra sổ ghi chép mua hàng. Năm nay  cũng dựa theo tiêu chuẩn hàng năm để nấu,  dám tự tiện thêm bớt dù chỉ một hạt đậu.”
Người  chuyện chính là một lão đầu bếp ở Đông Hoa, lão nhân    việc ở Đông Hoa mười bảy, mười tám năm .