Tiểu Trì thanh toán tiền, mới    bao xa      vây xung quanh tiểu cô nương , mấy  bọn họ đều   mua thêm mấy cái nữa.
“Thực sự ăn ngon như ?”
Hắn   bánh bao trong tay,  chạy trở về,  nhân tiện bỏ bánh bao  miệng ăn, nhưng  kịp tới  lâu,   ăn hết sạch ba cái bánh bao của  .
Quả nhiên là công thức chế biến  một   hai, hương vị   tồi, ngày mai cho dù công tử  ăn,  cũng   qua mua thêm mấy cái.
Mười lăm phút ……
“Thật ,  bán xong .”
Lê Tường  cần đếm cũng  hai đợt  tổng cộng nàng  bán  bao nhiêu tiền, quả thực tâm tình vui mừng tới  nổ bùm lên. Nàng  dám chậm trễ nữa, lập tức ngựa  dừng vó,  chạy về mang một làn nữa qua.
Có lẽ bởi bánh bao là một món ăn mới lạ, hơn nữa hương vị  ngon, cho nên  mua nhiều, khách hàng quen cũng nhiều. Bọn họ căn bản  coi hai ba đồng bối  là gì, thường xuyên   mua một lúc ba, bốn cái mang .
Năm cân bột mì gói  96 cái bánh bao,  mà  tới một canh giờ  bán hết !
Sau khi một nhà ba  đơn giản thu dọn  thứ  rời khỏi khoang thuyền, lúc  bọn họ mới tỏ  cực kỳ hưng phấn chụm đầu  một chỗ bắt đầu đếm tiền. Cho dù trong lòng Lê Tường  nắm  con  cụ thể nhưng nàng  định  .
Với gia đình nợ nần nhiều như nhà bọn họ,  còn nghi ngờ gì nữa, công việc đếm tiền  chính là một hoạt động  vui vẻ   tác dụng củng cố niềm tin.
“179, 180! Trời đất ơi! Cư nhiên bán  một trăm tám!”
Phu thê hai  Lê Giang  vui  phát điên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-56.html.]
Tính phí tổn, cả lồng hấp và thịt heo còn  năm cân bột mì  nữa, tổng cộng mới 50 đồng bối, tương đương với  một nhà bọn họ dùng một buổi sáng, buôn bán lời hơn một trăm đồng! Hơn nữa những ngày   cần tính tiền lồng hấp nữa,  nghĩa là còn kiếm  nhiều hơn!
Lê Tường  bộ dáng cao hứng của phụ mẫu, ngẫm nghĩ một chút   quyết định   tới chuyện thiếu tiền bán sáu cái bánh bao .
Tổng cộng  96 cái bánh bao, những  mua nhiều ,  đó  mua thêm nữa, mỗi  nàng đều tặng thêm một cái, tặng tất cả là sáu cái, trị giá 12 đồng bối, chỉ sợ   sẽ khiến phụ mẫu đau lòng  xót ruột.
“Nương, ngươi thu một trăm  , qua hai ngày nữa  trả tiền nợ , 80 đồng bối    dùng để mua thêm tiểu mạch về.”
Quan thị vui sướng gật gật đầu,  đó bà cẩn thận cất tiền .
“Phu quân, ngươi vàTường Nhi cùng , thuận tiện giúp đỡ nàng mang đồ vật.
“Dĩ nhiên .”
Lê Giang vỗ vỗ   một cái,  đó cầm đòn gánh cùng bao tải,   là  ngay.
Đôi phụ  nữ nhi  thẳng đến cửa hàng lương thực Bạch thị  , lúc  bọn họ mua mười lăm cân lúa mạch, dư  năm đồng bối, rốt cuộc Lê Tường vẫn  nhịn ,  bỏ  mua nửa cân ớt cay.
Đối với một  thích ăn cay như nàng, mỗi ngày đều ăn đồ thanh đạm, đúng là một loại tra tấn,   ở hiện đại nàng   ăn, bởi vì bệnh ung thư  dày hành hạ, xuyên qua đây, nàng  còn  bệnh nữa, nếu  kêu nàng tiếp tục nhịn miệng, đúng là   nàng phát điên mà.
Nửa cân ớt cay  nếu tiết kiệm một chút vẫn  thể ăn  thật lâu, nhưng kể cả khi ăn thoải mái cũng , coi như cho nàng thêm một động lực kiếm tiền thôi mà.
Lê Tường ôm ớt cay  vô cùng thỏa mãn,  khi về  thuyền, nàng  mang bảo bối của   cất  rổ.
“Phụ , hôm nay chúng    chừng  bánh bao thôi,  bán hết  thì về nhà nhanh một chút. Vừa lúc buổi chiều tiện thể   ngoài thu mua cua lông luôn.”