Ngũ Thừa Phong cũng  nghĩ tới  chỉ  vài câu mà đuổi  bà   ,  còn cho rằng  phí một phen miệng lưỡi thậm chí còn   tay mới  thể tống khứ bà  .
Thật là kỳ quái.
Chẳng lẽ   đổi tính ?
Sau khi Kiều thị đổi tính  xuống lầu, bà    chịu rời , ngược  còn ung dung  dạo trong sảnh lớn, tìm một tiểu nhị hỏi chuyện.
Chuyện bà  hỏi  chẳng  chuyện lớn lao gì, chỉ hỏi một chút về danh tính của chủ nhân tửu lầu bọn họ thôi.
Lê Tường  từng dặn bọn họ  giấu giếm điều gì, cho nên bọn tiểu nhị đều  dứt khoát trả lời vấn đề Kiều thị hỏi.
Kỳ thật nếu Kiều thị  chữ, bà  chỉ cần  bảng hiệu bên ngoài là nắm  tình hình ngay.
 cũng chẳng , lúc  bà   hỏi thăm hết  chuyện từ trong miệng tiểu nhị , và  đó, bà  chấn động tới mức suýt thì  giữ nổi cái rổ trứng gà.
Một tòa tửu lầu lớn như   thuộc sở hữu của Lê gia đối diện! Mọi  đều là kẻ quê mùa, tại  bọn họ  thể một bước lên trời?!
Nếu chuyện tửu lầu  là thật,  nhất định chuyện giữa tiểu tử thúi tứ oa  và Tương nha đầu  cũng là sự thật!
Chậc, lâu ngày  gặp thật  ngờ nổi hai đứa     gần  như . Nói  chừng từ lúc  ở trong thôn, bọn chúng  thông đồng với  .
Hai mắt Kiều thị xoay chuyển, trong lòng lập tức  ý tưởng khác. Bởi  bà  cũng bất chấp chiếm thêm chút lợi lộc nào nữa, cứ như  mà vác rổ vội vàng trở về nhà.
Rất nhanh   nửa ngày, bận rộn cả một buổi sáng Ngũ Đại Khuê cũng trở về nhà chuẩn  ăn cơm. Thế nhưng lúc    thấy  bàn chỉ  một chén mì vụn vô cùng đơn giản, sắc mặt của   lập tức trở nên khó coi.
“Sao  thế ? Ta còn nhớ buổi sáng  khi    cho ngươi tiền mua đồ ăn  mà.”
“ đúng đúng, ngươi  cho . Ta cũng mua đồ ăn xong , chỉ là  đường gặp chút chuyện  chậm trễ thời gian nên  kịp  gì. Trượng phu , ngươi  đây,   lời   với ngươi.”
Vẻ mặt Kiều thị đầy hưng phấn, dường như thật sự  việc cần . Ngũ Đại Khuê  thoáng qua tiểu kiều , thấy nàng  bĩu môi, vẻ mặt  vui vẻ gì,   đang chuẩn  từ chối   Kiều thị  chuyện   liên quan tới tứ oa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-604.html.]
Nghe  cái tên tứ oa , Ngũ Đại Khuê hoảng như lên đồng.
Từ khi sinh , nhi tử   khiến   chán ghét, năm  lúc trở về nhà, bất cứ lúc nào    thấy, nhi tử  đều bày  bộ dáng    , chẳng khác nào con chuột trong cống ngầm,  thể khiến   yêu thích .
Lúc  khi  một nhà Kiều thị  trong thành, bọn họ   tứ oa thiếu nợ, cho nên bọn họ chặt đứt quan hệ , kỳ thật lúc    còn thở dài nhẹ nhõm một .
 lúc  nhớ tới trong lòng  cảm thấy  phiền muộn. Tốt  gì tứ oa cũng là nhi tử của ……
“Được ,  , lão tứ   ?”
“Lão tứ  ư? Hiện giờ   chuyện!”
Kiều thị kể  cho trượng phu  những chuyện ngày hôm nay bà  chứng kiến ở tửu lầu,  đó hướng đôi mắt đầy trông mong   , hy vọng    ý tưởng gì đó.
“Trượng phu , tứ oa chính là hài tử ruột thịt của chúng ,  thế nào chúng  cũng  qua xem hôn sự của . Đoạn tuyệt quan hệ cũng  cắt đứt  huyết mạch  ?”
Ngũ Đại Khuê   tới bốn chữ Lê Ký Tửu Lầu,  trực tiếp động tâm.
Người  thể sở hữu một tòa tửu lầu trong thành,   là gia đình giàu  bình thường. Tuy   khá khó chịu khi  gia đình từng đối diện với nhà    hiện nay  giàu  hơn, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện  thể kết  với Lê gia  leo lên một con thuyền lớn lớn như , một chút khó chịu trong lòng    biến mất nhanh chóng.
Xem  nhi tử  vẫn dùng .
Cứ như , phu thê bọn họ ở trong phòng lẩm nhẩm lầm nhầm thương lượng một phen, chuẩn  tới lúc chạng vạng,  một nhà sẽ tới tửu lầu tìm nhi tử.
Kiều thị nghĩ hôm nay tửu lầu bọn họ  tiệc cưới, chạng vạng đúng là thời điểm  nhiều nhất, da mặt dày một chút còn  thể kiếm chác  bữa ăn.
Ngũ Đại Khuê  nghĩ rằng hôm nay tửu lầu  tiệc cưới sẽ   ít ông chủ lớn qua uống rượu mừng,    xem  thể kết giao một phen  .
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là  rõ ràng việc hôn nhân của nhi tử và Lê nha đầu.
Lúc chạng vạng, phu thê bọn họ ăn mặc thật trang trọng, đặc biệt là Kiều thị, bà  vịn vớ  thể  trượng phu mất mặt, để quang minh chính đại cầm vài món trang sức từ hồ ly tinh .