Xuyên Về Cổ Đại: Mang Theo Hệ Thống Làm Giàu - Chương 270: Chương 270

Cập nhật lúc: 2025-11-24 02:22:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong hai ngày , những việc cần họ đều xong. Nồi đưa đến, họ còn mang đến nhiều vật dụng khác. Chờ sóng gió trong thành lắng xuống, họ sẽ đem tiền đến để củng cố thêm mối quan hệ hai bên. Bây giờ vẫn cần gấp.

điều họ thể ngờ tới là Tảo Nhi và nhóm của nàng tay bất ngờ như .

Bên , vị phú hộ Trương gia vội vàng khoác áo, chạy ngoài sự bảo vệ của gia đinh. Thấy ánh sáng lạnh lẽo phát từ vũ khí ánh trăng, ông liền giả vờ hiểu, hỏi:

“Các ý gì đây? Trong hai ngày qua, Trương gia của tự nhận là đóng góp ít công sức. Các như chẳng khác nào g.i.ế.c lừa khi dùng cối xay. Thực sự khiến lạnh lòng!”

Ông buộc tỏ yếu thế.

Những gia đinh của ông đối thủ những lưỡi thép sắc bén của đối phương.

Tảo Nhi chậm rãi lên tiếng: “Vậy ? Trương lão gia mà cũng lạnh lòng . Còn nhớ gia sản của ông đến từ ? Vào mùa đông năm Thiên Xương thứ mười hai, một bạn của ông là Đường Khoan tan cửa nát nhà...”

Nàng đang nhắc đến một chuyện cũ từ xa xưa.

Trương lão gia phát đạt quang minh chính đại. Ông dùng thủ đoạn để hãm hại bạn là Đường Khoan, chiếm đoạt gia sản của đối phương.

Nói chuyện xong, Tảo Nhi ngừng , nàng tiếp tục kể thêm bảy tám việc nữa, việc nào cũng đầy m.á.u và nước mắt.

“Ngươi!” Trương lão gia tỏ kinh ngạc.

“Sao, tò mò tại ? Dù ngươi cũng nghĩ xử lý sạch sẽ .” Tảo Nhi lắc đầu: “ sở thích giải đáp thắc mắc cho khác. Ta nghĩ ngươi cần .”

Nàng vung tay lên, những xung quanh lập tức xông tới, nhanh chóng bắt giữ vị phú hộ Trương gia.

Những gia đinh cũng chế ngự, đó sẽ lượt xử tội.

“Trước tiên hãy đưa về giam trong ngục, ngày mai cho hưởng chung phận với các nha dịch. Còn những thứ trong nhà, chúng cần khách sáo nữa.”

Tảo Nhi dẫn một nhóm nhà để tịch thu tài sản. Những còn thì áp giải tù binh về ngục.

Vốn dĩ Tây Nương định theo nhà để khuân đồ. khi ngẩng đầu lên thì bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc, bà dừng chân, bước đến, lặng lẽ áp chế đó, định tự tay đưa kẻ , trả mối thù xưa.

Người bắt giữ ai khác chính là Trương Kỷ Đống.

Kể từ khi Tây Nương trốn khỏi huyện thành, Trương Kỷ Đống bắt về Trương gia, cuộc sống vô cùng khổ sở. Sau chịu nổi nữa, bèn nghĩ cách gửi lời cho Trương lão gia. Hắn giúp ông những việc dơ bẩn, nhờ đó mới sống đỡ hơn một chút.

ai mà ngờ , bây giờ Trương gia xảy chuyện!

Mấy ngày nay Trương Kỷ Đống đều khỏi phủ, và cũng nghĩ rằng nhóm đối diện mối liên hệ gì với .

Lúc , trong lòng vô cùng lo sợ, sợ rằng những việc bẩn thỉu sẽ phát hiện, cả cũng sẽ liên lụy.

Ý nghĩ của Trương Kỷ Đống xoay vần nhanh chóng, quyết định giả vờ tỏ đáng thương để cầu xin lòng thương hại, đổ hết lầm lên đầu Trương lão gia.

“Vị đại nhân ...” Hắn run rẩy nịnh nọt: “Tiểu nhân cũng là nạn nhân, Trương gia ép bắt về, hằng ngày đều họ hành hạ, nhục!”

Tây Nương những lời , kìm cúi đầu xuống.

Dưới ánh trăng, kẻ gây khổ đau cho bà và con gái ngày nào, giờ đây trông thật xí, yếu đuối đến mức khiến buồn nôn.

lặng lẽ cảm nhận một chút chợt nhận lúc trong lòng bình thản đến bất ngờ.

Từ khi cứu trong núi, mặc dù bà dần tìm cuộc sống, nhưng vẫn gặp ác mộng trong nhiều ngày. Sau đó, vì những ngày bận rộn, bà mới dần buông bỏ những chuyện cũ, còn giật tỉnh giấc trong đêm nữa.

giờ đây Trương Kỷ Đống thế , Tây Nương bỗng thấy thật vô nghĩa.

Một kẻ như , cũng xứng đáng trở thành cơn ác mộng của bà ?

còn nhiều việc lớn .

Tây Nương khỏi khẽ : “Thật đáng tiếc...”

Nghe thấy câu chẳng ăn nhập gì, Trương Kỷ Đống chút bối rối. Hắn nhận giọng của Tây Nương, cẩn thận hỏi: “Đại nhân ý gì?”

“Thật đáng tiếc, ngươi sẽ c.h.ế.t một cách hèn nhát trong vũng bùn dơ bẩn, thể thấy ánh mặt trời nữa.”

“Còn sẽ tiến về phía , bay đến nơi cao và xa nhất.”

Thực câu là bà với chính .

Nói xong, Tây Nương cũng ý định xem phản ứng của mà nhanh chóng giao Trương Kỷ Đống cho bên cạnh:

“Làm phiền ngươi mang , giúp Tảo Nhi và .”

Rồi bà nhanh chóng bước trong phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-mang-theo-he-thong-lam-giau/chuong-270-chuong-270.html.]

Nhóm Tảo Nhi việc nhanh, chẳng bao lâu tịch thu hết tài sản của mấy phú hộ đó.

Cuối cùng họ thu hàng nghìn lượng bạc, còn một tài sản thực như cửa hàng, tất cả đều sung công quỹ. Với những mặt bằng , hàng hóa họ mang đến chỗ cất, cũng nhà bếp lớn để nấu cơm, cần chiếm đường trong thành nữa.

Hàng trăm nghìn lượng bạc, thì vẻ là một con lớn, nhưng nếu dùng việc phát triển huyện thành thì cũng chẳng đáng là bao.

Tảo Nhi và bàn bạc với , quyết định dành một trăm nghìn lượng cho Phương Tiên Nhi, còn thì giữ trong huyện để dự phòng.

Bây giờ trong huyện thành còn nhiều việc , cuộc sống sớm trở bình thường thì trong tay thể thiếu tiền.

Công việc tịch thu tài sản bên xong, Tảo Nhi và liền nhanh chóng tìm đến những phú hộ tấm lòng còn , như Mã gia và Giả gia Xử Sinh đến đây.

Những phú hộ đó, cách việc của Tảo Nhi và , lúc đang lo lắng tương lai của sẽ .

May mắn là để họ lo lắng quá lâu, Tảo Nhi và những khác tìm đến nhà, gọi đầu của các gia đình đó đến họp, thẳng vấn đề và đưa lời đề nghị hợp tác.

Tảo Nhi : “Trước đó , các vị quản lý gia đình , thường ngày thích là việc thiện, nhiều việc , đều là những đàng hoàng và tầm xa.”

Nghe nàng chuyện khéo léo, các phú hộ càng thêm kính trọng, vội vàng hạ thấp tư thế rằng dám nhận.

“Từ những việc của các vị, thể thấy các vị cũng nhiều kỳ vọng tương lai của huyện thành, điều . Sau chúng thể cùng tham gia việc xây dựng huyện thành, nơi cần sức mạnh của các vị.”

Nghe như , các phú hộ cứ tưởng Tảo Nhi đòi tiền của họ, đang định gì đó thì nàng tiếp:

“Bọn thành lập một hiệp hội Đại Đồng trong huyện thành, mong các vị sẽ tham gia. Sau khi gia nhập, bọn sẽ cùng các vị thảo luận các vấn đề trong thành. Đồng thời, bọn cũng một sản phẩm , hợp tác với thương đội của các vị để cùng lợi. Và lợi nhuận từ các hàng hóa đó sẽ sử dụng trong quá trình xây dựng huyện thành…”

Nói ngắn gọn, các phú hộ cần đóng góp một tiền và nhân lực tham gia việc xây dựng huyện thành, qua đó thể đạt một địa vị xã hội nhất định, đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm tương ứng.

Nghe , các phú hộ lộ biểu cảm ngạc nhiên, tình huống khác với những gì họ tưởng tượng.

Cảm nhận đối phương đang bình tĩnh tiếp nhận, bọn họ suy nghĩ một lúc tất cả đều đồng ý.

Tảo Nhi hài lòng gật đầu : “Quả nhiên nhầm các vị. Được , giờ cũng muộn, các vị cũng lo lắng nhiều, hãy về nghỉ ngơi cho , ngày mai chúng sẽ bàn thêm chi tiết.”

Theo kế hoạch của các nàng , khi chiêu mộ những phú hộ , bước tiếp theo sẽ là cảm hóa và giáo d.ụ.c họ để đạt mục đích thực sự là cùng chung tay giúp đỡ dân chúng.

Những u nhọt và kẻ phá hoại loại bỏ, giờ đây việc đối phó với những phú hộ hào thương dễ dàng, điều cho công việc của họ thuận lợi hơn nhiều.

Nói xong việc chính, Tảo Nhi và nhanh chóng rời .

Mấy phú hộ cùng về nhà, nhân cơ hội bàn bạc.

Gia chủ Mã gia nhíu mày: “... Các vị thấy thế nào?”

Gia chủ Giả gia suy nghĩ : “Nếu đúng như nàng , thì đây cũng là chuyện , thậm chí thể coi là cơ hội của chúng .”

“Mấy nhà chúng , đều là nhờ buôn bán để tích lũy tài sản… Có cơ hội lên tiếng của , chẳng đó là điều chúng hằng mong ước ? Ít nhất, sẽ còn ai xem chúng như kho bạc kho lương của nhà họ, lấy đồ cũng chẳng thèm đối xử cho đàng hoàng. Cũng sẽ để cho loại như Trương gia thể phong sinh thủy khởi (*) một nữa.”

(*) Phong sinh thủy khởi: sẽ thuận buồm xuôi gió khi tìm điều kiện thích hợp gió nước.

“Lời lý, thì cứ thế .”

“Haiz, thực còn một lý do quan trọng hơn.”

“Giả ngại thử?”

“Thứ mà các nàng cầm trong tay giống vật bình thường...”

Làm cho những như bọn họ, lý do để từ chối!

mà, con thỏ nóng nảy cũng c.ắ.n .

Người Trương gia tập kích ngờ trở tay kịp, nhưng bây giờ họ chuẩn , việc sẽ càng cẩn thận, tuyệt đối để ai dễ dàng dò xét nhà họ... nghĩ kỹ , chắc chắn cũng là tình thế lưỡng bại câu thương (*).

(*) Lưỡng bại câu thương: hai bên đối địch cuối cùng đều thua, đều thu lợi ích gì.

Vẫn là an thì hơn.

Trước mắt cách hành xử của nhóm Tảo Nhi khi thành tổ chức, việc đều trật tự, lời cũng chân thành.

Lần tay với họ mà lên tiếng hợp tác một cách lịch sự, chắc sẽ đổi ý nữa .

Họ ở trong huyện thành chờ lâu như , nên nắm lấy cơ hội .

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Ôi, cụ thể thế nào, hãy cứ chờ xem .

 

 

Loading...