Bạch Thủy Liễu cạnh bên, một lúc lâu mới khẽ nâng cằm. "Cũng rõ bà phát hiện hạt ngô thể tiêu thụ nữa, liệu tìm đến cửa chúng ."
"Loại như thế vốn chính kiến, ham tiền đến , vật bán ắt sẽ tìm đến." Bạch Vũ Trụ bật khà khà. "Đến lúc đó, nhất định khó dễ bà một phen, khiến bà tức đến bạo bệnh mới hả !"
"Cũng chẳng thể để bà tức đến tắt thở , nếu bà c.h.ế.t dễ gây họa lớn. Chi bằng cứ để bà tức đến mức sống , c.h.ế.t xong."
Bạch Vũ Trụ khẽ vỗ trán , " , cứ bà tức đến mức sống dở c.h.ế.t dở là ."
Tô Mộc Lam dáng vẻ của Bạch Vũ Trụ, thấy y giống một trưởng bối mà hệt như đứa trẻ con, khỏi bật .
Quả thật lời xưa ' già như trẻ thơ' chẳng sai chút nào.
Gà Mái Leo Núi
Bạch Thủy Liễu thấy , liền tiến gần Tô Mộc Lam hỏi: "Nương, trong thời gian , chúng sẽ bỏng ngô đây?"
"Trong nhà vẫn còn một ít, thể thêm vài ngày nữa, khi dùng hết sẽ thôi nữa." Tô Mộc Lam đáp. "Tuy cũng chút tiếc nuối, nhưng cũng đành chịu, giá hạt ngô quá cao nên việc kinh doanh buôn bán sẽ chẳng thu lợi bao nhiêu." " là tiếc thật…" Bạch Thủy Liễu khẽ thở dài.
Bỏng ngô ăn ngon miệng, tiêu thụ lượng lớn, thích hợp món ăn vặt kèm. Sau nếu còn món nữa, cửa hàng sẽ vơi một thức quà.
"Cửa hàng của chúng còn nhiều thức ăn khác. Trong thời gian , còn dự tính thêm vài món nữa, lẽ việc cũng chẳng ảnh hưởng nhiều tới việc buôn bán." Tô Mộc Lam tiếp. "Mặc dù thể sẽ nhớ đến, nhưng đợi thức ăn mới bày , thấy ngon miệng , họ ắt sẽ dần quên mà thôi."
"Sau cũng thể hỏi thăm khắp nơi, xem thử nơi nào còn loại ngô đặc biệt . Nếu tìm , chúng vẫn thể tiếp tục loại bỏng ngô ."
"Ở nơi khác cũng sẽ loại ngô ư?" Bạch Thủy Liễu chớp chớp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-246.html.]
Thuở ban đầu bỏng ngô, Tô Mộc Lam chỉ mua ở chỗ Đỗ thị, nên Bạch Thủy Liễu cứ ngỡ chỉ mỗi nhà bà mới sở hữu loại ngô .
"Trước mắt tuy chỉ mỗi nhà Đỗ thị loại ngô , nhưng cần cẩn thận ngẫm , rốt cuộc nhà bọn họ lấy hạt giống từ ? Nhất định là ở nơi khác cũng loại ngô tương tự, dần dần mới lan truyền tới đây."
Tô Mộc Lam , "Chúng chịu khó tìm kiếm một chút, ắt là cũng thể tìm , chỉ điều việc sẽ mất chút thời gian mà thôi."
Thấy Tô Mộc Lam chắc chắn như , trong lòng Bạch Thủy Liễu vô cùng yên tâm, liền mạnh mẽ gật đầu: "Vâng, quả nhiên là chuyện như thế."
Bạch Vũ Trụ hai con trò chuyện phiếm, liền mở miệng khà khà.
Đỗ thị vẫn còn tăng giá, e rằng nếu phát hiện Tô Mộc Lam còn bán bỏng ngô nữa, hoặc tìm nguồn ngô khác, thì sẽ hối tiếc khôn nguôi.
Cho nên đời thường , buôn bán nên đố kỵ với việc khác kiếm tiền mà mưu tính đoạt lấy kế sinh nhai của họ. Đến lúc đó, chẳng những "nồi vỡ chẳng còn canh để uống", mà chính cũng sẽ rước họa .
Bạch Vũ Trụ vung roi, tốc độ xe bò cũng vì thế mà tăng thêm vài phần so với ban nãy.
Dù mua hạt ngô, song những vật phẩm khác nàng dự định mua thì vẫn mua cho đủ.
Tô Mộc Lam dạo qua một vòng thị trấn, dựa theo danh sách nguyên liệu nàng chuẩn từ đêm , nàng mua một lượng lớn hàng hóa, chất lên nửa chiếc xe bò mới về nhà.
Khi về tới nhà, Quế thị ở trong sân từ bao giờ, đó đợi. Bên cạnh, bọn trẻ đang châm dâng khách, màu nước trong chén , hẳn Quế thị đợi một lúc lâu.
"Chắc Quế tẩu tử chờ lâu , thật là thất lễ quá." Tô Mộc Lam vội vàng cất lời xin .