Tết đến, luôn là sự kiện mà trẻ em mong chờ nhất.
Tiểu Bùi gần như đếm từng ngày, chờ thầy đồ cho nghỉ học. Cuối cùng cũng đến ngày nghỉ, lập tức áo quần, cầm lấy đồ chơi và lao khỏi cửa, tìm bạn chơi đùa.
Ngõ Bùi gia từ phía Tây về phía Đông, nửa đường, bỗng nhô một chỗ, trồng hai cây quế hoa. Trẻ con trong cả ngõ đều thích chơi cây quế hoa.
Tiểu Bùi chạy tới cây quế hoa, thấy đám bạn đang vây quanh, chăm chú thứ gì đó.
Hắn hớn hở chạy tới: “Làm gì đấy? Chơi trò tiêu d.a.o ?”
Một đứa bạn khinh bỉ: “Đó là trò cổ lỗ sĩ , chúng đang chơi thứ mới.”
Vừa , nhai bánh kẹo rôm rốp, “bốp” một cái, đánh mạnh lá bài xuống đất: “Lá bài là Trí Đa Tinh Ngô Dụng! Ai dám đọ?”
“Bà nội nó, ngươi may mắn thế.” Một đứa bạn khác chửi rủa, cất lá bài Lôi Hỏa Tần Minh của , chờ tiếp theo bài.
Tiểu Bùi kỹ, ôi chao, nhân vật lá bài chẳng là đại hùng trong “Thủy Hử” ?
Hắn lập tức phấn khích, “Thủy Hử” lúc đang nổi tiếng khắp nơi. Người kể chuyện, hát tuồng, sách, ai mà từng kể câu chuyện Thủy Hử? Tiểu Bùi cũng mua hai ba quyển Thủy Hử tranh chân dung nhân vật, bọc ngoài một lớp bìa “Mạnh Tử”, lén mắt thầy đồ.
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
“Lá bài mua ở , vẽ quá!” Tiểu Bùi cầm lá bài, ngưỡng mộ .
Đứa bạn giật lấy lá bài từ tay : “Nhìn thì , đừng động ! Ta mua mười gói kẹo nổ mới lá bài Ngô Dụng !”
“Đồ keo kiệt.” Tiểu Bùi lẩm bẩm.
Đứa bạn đáp trả: “Keo kiệt đấy, nào.”
“Có gì mà quý hóa, ngươi chờ đấy, sẽ mua lá bài Tống Giang về cho ngươi tay.” Tiểu Bùi hỏi đứa bạn bên cạnh: “Mua ở đấy?”
Chưa kịp trả lời, đứa lá bài Ngô Dụng ha hả: “Ngươi mơ ! Mua một phát ngay Tống Giang, ngươi ngoài hỏi thử xem, trong ba con phố , ai lá bài Tống Giang ?”
“Ta sẽ mua , mua về cho ngươi tức chết!” Tiểu Bùi hỏi chỗ mua lá bài nữa.
Đứa bạn bên cạnh giải thích: “Lá bài mua riêng , mua một gói kẹo nổ, mở thì một lá bài. Tất cả đều nhờ vận may!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-mo-tiem-an/chuong-51.html.]
“Thế rốt cuộc mua ở ? Bao nhiêu tiền một gói?”
“Chỉ quầy điểm tâm Tiểu Mỹ Nhân mái hiên quán Song Hồng Lâu cũ bán cái , đắt, mười văn tiền một gói.” Đứa bạn nhắc nhở: “Ngươi mua thì nhanh lên! Mỗi ngày chỉ bấy nhiêu gói, bán hết là hết.”
Tiểu Bùi hét mặt đứa lá bài Ngô Dụng: “Ngươi chờ đấy, sẽ mua ngay lá bài Tống Giang về cho ngươi tức chết!”
Mười văn tiền một gói, giá đắt lắm, tiền tiêu vặt của Tiểu Bùi cũng gần trăm văn.
Chạy về nhà lấy tiền, Tiểu Bùi lao như gió đến quán Song Hồng Lâu cũ.
Chạy vội vàng, sắp đến nơi, Tiểu Bùi định giảm tốc độ thở dốc, nhưng thấy hàng xếp hàng quầy bánh kẹo Tiểu Mỹ Nhân, cố hết sức chạy nhanh tới.
Xếp hàng bao lâu, đến lượt Tiểu Bùi, hào phóng rút túi tiền lắc lư: “Cho năm gói kẹo nổ.”
Tiểu Mỹ Nhân, quả thật là một mỹ nhân nhỏ, tít mắt lấy cho tám gói kẹo nổ, nhắc nhở: “Chúng còn đường quy lớn, bên trong ba lá bài, dễ trúng Tống Giang hơn.”
Có ba lá bài? Mắt Tiểu Bùi sáng lên, vẻ đáng giá.
“Vậy lấy thêm cho một đường quy lớn.”
Tiểu Bùi hai tay ôm đầy kẹo, phấn chấn về nhà.
Nương Tiểu Bùi thấy ôm đống quà vặt nhà, khỏi nhíu mày: “Không ăn cơm, chỉ mua mấy thứ linh tinh . Ăn thế cao lên? Ta nên cho con tiền tiêu vặt.”
Bà v.ú của nhà họ Bùi đang dìu bà nội Tiểu Bùi từ trong nhà , bà nội đặc biệt ngoài xem cháu, khéo thấy con dâu , vui: “Con trẻ chăm chỉ học hành thi đỗ, mua chút đồ ăn ? Bùi gia thiếu chút tiền .”
“ , đúng ,” Tiểu Bùi tranh cãi: “Con chỉ mua cho . Bà ơi, đường quy lớn là để cúng tổ tiên, bà xem, đó còn hoa mai và chữ cát tường như ý, !”
Bà nội cầm lên xem, xoa đầu Tiểu Bùi: “Cháu bà lớn , còn nhớ đến lễ vật cho tổ tiên.”
Nương Tiểu Bùi thấy cũng gì thêm, trong nhà.
Tiểu Bùi chạy như bay đến bàn thờ tổ tiên, chắp hai tay, cung kính hành lễ, thầm nguyện: “Tổ tiên phù hộ, con mua đường quy ngon cúng tổ, cho con trúng ngay Tống Giang!”