Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-10-23 13:24:04
Lượt xem: 128
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gà bán chạy, cũng khiến cho những hộ dân trong trấn Đường Cổ nuôi gà nhiều hơn. Lấy ví dụ như hàng xóm Chu gia của Tiểu Thảo, nhà nàng nuôi một trăm hai trăm con gà, lúc ăn tết bán nhiều khiến Phương thị buồn tới mất ăn mất ngủ.
Không ngờ rằng món gà của Trân Tu Lâu đắt hàng như , càng ngày càng cần nhiều gà hơn. Giá bán gà cũng cao hơn một phần ba so với ngày thường. Cứ như , gà nhà Phương thị lo bán . Việc , chỉ đầu mùa xuân ấp trứng hơn trăm con gà con, nhà họ còn khắp nơi mua gà con. Nghe Chu San Hô , năm nay nhà cô bé chuẩn nuôi bốn năm trăm con gà, cung cấp cho Trân Tu Lâu!
Nói tới việc Chu gia thể vững chắc Trân Tu Lâu, cũng là nhờ hưởng phúc của Dư gia! Trân Tu Lâu mua rau của Dư gia cũng học dáng vẻ của Diêu gia, mỗi ngày đưa xe ngựa tới vận chuyển. Trân Tu Lâu mua khá nhiều rau, Dư gia bận lo hết việc , Phương thị cùng hai con gái bèn qua giúp đỡ.
Tiền Tiểu Đa phụ trách mua hàng cho Trân Tu Lâu, thuận mồm gà của tửu lâu bán chạy, một tiểu nhị khác phụ trách mua gà, chạy khắp thôn, chân cũng nhỏ một vòng.
Dư Tiểu Thảo thuận tiện giới thiệu Chu gia: “Chu thẩm nuôi mấy trăm con gà đó! Tiểu Đa ca, ngươi tới mua rau, cũng mua luôn gà !”
Mua gà nhà ai là mua chứ? Với sức tiêu thụ gà hiện giờ của Trân Tu Lâu, một trăm hai trăm con gà cũng chỉ đủ dùng mấy ngày mà thôi! Tiền Tiểu Đa đương nhiên vui vẻ nhận sự giúp đỡ của Tiểu Thảo, lập tức hành động, ngày hôm dẫn mua hơn một nửa gà của Chu gia!
Mao thị là hàng xóm bên cạnh Dư gia hâm mộ đến đỏ con mắt. Nàng từ nơi nào công thức gà của Trân Tu Lâu là do Tiểu Thảo nghĩ . Buổi tối một ngày nào đó, mang hai con vịt mập mạp và một giỏ trứng vịt tới thăm hỏi.
“Ôi! Đại Hải còn tay nghề đó!” Mao thị tới cửa thấy Dư Hải đang nương nhờ ánh đèn yếu ớt của đèn bão đan giỏ trúc.
Dư Hải thuần thục bện từng sợi trúc đan xen ngang dọc với , tiếng ngẩng đầu Mao thị, dừng công việc tay, hô: “Là Tiền gia tẩu tẩu , mau trong phòng . Mộ Vân, Tiền tẩu tẩu tới…”
“Đại Hải , Tiểu Thảo ở nhà ?” Mao thị thoáng qua phòng chính, chỉ thấy Liễu thị đặt quần áo đang khâu xuống, từ trong nhà , bèn hỏi một câu.
Dư Hải gật đầu : “Có. Đang ở đông phòng. Tiền gia tẩu tẩu, ngươi tìm Tiểu Thảo chuyện gì ? Ta gọi con bé cho ngươi!”
“Không cần, cần! Ta sang đông phòng tìm … Đây là hai con vịt nhà nuôi, các ngươi cầm .” Mao thị xung quanh một chút, dứt khoát mang vịt và trứng vịt phòng bếp Dư gia.
Dư Hải ngạc nhiên nhướng mày: Mao thị nay đều là tính toán chi li, ai cũng đừng mong moi một xu từ trong tay nàng . Đương nhiên, nàng cũng ít chiếm lợi của khác, tuy lúc chuyện khó , nhưng cũng là một đáng kết bạn. Hôm nay hào phóng như , tặng đồ cho nhà ? Liễu thị vội vàng tiến lên từ chối: “Tiền tẩu tẩu, nhà ngươi nuôi vịt cũng dễ dàng gì, chúng thể nhận!”
“Vịt nhà nuôi, cũng đáng bao tiền. Ngươi xem, lúc nhà ngươi dọn tới, nhà chúng đang bận, cũng qua giúp đỡ các ngươi . Chúng ở gần , bà con xa bằng láng giềng gần, còn thường xuyên qua đó. Hơn nữa Thạch Đầu nhà các ngươi và Tiền Văn nhà chúng cùng học ở thư viện, giống như hai . Mang con vịt qua cho hài tử ăn, tính là gì ?” Mao thị quả nhiên miệng lưỡi nhanh nhẹn, dừng như cây đậu .
Liễu thị nữa xách hai con vịt Mao thị để xuống lên nhét tay nàng , : “Tẩu tẩu! Nhà ngươi cũng dư dả gì, vịt và trứng vịt vẫn nên giữ để bán thì hơn!”
Nói tới việc bán vịt, mặt Mao thị đầy vẻ buồn rầu, thở dài thật sâu : “Không dối gạt , đầu mùa đông tuyết rơi nhiều, cũng khiến vịt nhà chúng khó mà bán . Nuôi vịt gần một năm trời, kể tốn thời gian, còn cho ăn. Nếu như bán , sẽ lỗ to. Quà nhập học của Văn Nhi, còn thiếu nửa năm… Còn , trong thành ngại trứng vịt tanh, thích ăn, chỉ thể trơ mắt nó hỏng dần.”
Mỗi nhà đều khó khăn của riêng , Liễu thị xong cảm thấy thông cảm, nhưng nàng cũng chỉ thể yếu ớt chuyện an ủi Mao thị.
“Đệ , công thức gà của Trân Tu Lâu là các ngươi dạy tại nhà cho bọn họ? Đầu bếp của tửu lâu còn tự đến nhà ngươi học. Hơn nữa, Chu gia nuôi gà, cũng các ngươi bắc cầu giúp bán cho Trân Tu Lâu, đúng ?” Mao thị yên lặng Liễu thị, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Liễu thị chần chừ chồng , Mao thị lợi sẽ dậy sớm hỏi việc ý gì.
Dư Hải chậm rãi tới, thấp giọng : “Không dối gạt tẩu tẩu! Công thức gà đúng là do Tiểu Thảo nhà nghĩ . mặc kệ tẩu tẩu tin tức từ cũng xin tẩu tẩu đừng bên ngoài.”
Mao thị tỏ vẻ hiểu rõ, cũng thấp giọng : “Đại Hải , ngươi yên tâm . Tẩu tẩu miệng rộng! Chỉ là điều hiểu, công thức nấu ăn như , tại các ngươi tự gà bán, mà để Trân Tu Lâu lợi chứ?”
Dư Hải suy nghĩ một lát, : “Làm ăn với Trân Tu Lâu cũng ngày một ngày hai. Chu tam thiếu của Trân Tu Lâu ngày thường đối xử với nhà . Việc ăn liên quan tới gà , một là nhà chúng đủ , hai là sợ dẫn đến phiền phức cho gia đình. Cho nên, vẫn là bán công thức thì hơn!”
Dư gia cũng chỉ là nhà dân bình thường, quyền thế. Nhìn tốc độ tiêu thụ gà cung đủ cầu bây giờ, nếu như do Dư gia ăn, sợ rằng sẽ dẫn tới việc khác cướp công thức nhà bọn họ. Đến lúc đó chẳng những giữ công thức nấu ăn, gặp lòng xa, khả năng tan cửa nát nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-128.html.]
Mao thị cũng hiểu rõ nguyên nhân trong đó, như chút suy tư gật đầu, một lát nhịn hỏi: “Giá Trân Tu Lâu đưa hợp lý ? Đừng để lừa!”
Dư Hải đương nhiên ngu tiết lộ của cải cho , chỉ ậm ừ : “Thiếu đông gia của Trân Tu Lâu là , giá cả cũng coi như hợp lý…”
Mao thị cũng nhận hỏi việc phù hợp lắm, vội xin : “Ngươi coi cái miệng của , cái gì cũng hỏi! , Tiểu Thảo ngủ ? Ta tìm con bé chút việc.”
“Chưa ! Thạch Đầu nghỉ phép, mấy còn đang học chữ với !” Con gái nhỏ của , ăn lớn, nhập hàng ghi sổ ký giấy gì đó, thể . Cho nên để trong nhà, bao gồm cả hai vợ chồng bọn họ cũng đều học nhận chữ.
Mao thị theo hai vợ chồng Dư Hải tới đông phòng, miệng : “Đám nhỏ nhà ngươi thích học tập ghê. Tiền Vũ nhà chúng , mỗi khi bắt nó học chữ đều chối đây đẩy. Coi như rõ, thiên phú học tập. Sau đừng thư viện Vinh Hiên học, ngay cả thư viện bình thường ở thị trấn cũng khó thể học !”
“Vũ Tử còn nhỏ, ! Sau sẽ hơn mà!” Liễu thị an ủi nàng đẩy cửa đông phòng. Thấy ánh đèn, bọn nhỏ đang lấy tay chấm nước vẽ vẽ ở bàn.
Liễu thị thấy quở trách : “Không mua giấy bút luyện chữ cho các con ? Sao dùng?”
Tiểu Liên ngẩng đầu lên, với nàng : “Giấy bút đều dùng tiền mua mà? Bọn con đang luyện nét chữ vững vàng mới giấy! Mẹ, lúc sinh Tiểu Thảo, thiên vị để thừa hưởng tất cả ưu điểm ? Muội sinh để đả kích bọn con!”
“Sao thế? Thảo Nhi bắt nạt tỷ tỷ ?” Trên mặt Liễu thị tràn đầy tươi , trừng yêu Tiểu Thảo, hỏi.
DTV
Dư Tiểu Thảo bĩu môi, mặt đầy oan ức : “Con ! Mẹ, nghĩ oan con.”
Lúc Dư Hàng thể dậy, cầm một quyển sách, cố gắng nhận diện mặt chữ. Nghe : “Mẹ, Tiểu Liên trách sinh quá thông minh, thực sự qua thì sẽ quên. Khiến cho bọn con giống như ngốc .”
“Sao trách thông minh chứ?” Dư Tiểu Thảo cảm thấy xa lánh, chớp đôi mắt to đầy đáng thương nàng, vuốt v3, an ủi.
“Đệ , mấy đứa nhỏ nhà ngươi tình cảm thật đó! Không giống ba nhóc nhà , lớn còn , sách nên khá hiểu chuyện. Vũ tử và nó suốt ngày đánh đến sói gào gạch vỡ, thật khiến khác đau đầu!” Mao thị việc nhờ vả nên tiếc lời khen ngợi, giống như cần tiền mà cố gắng ném bên ngoài.
“Chào thẩm!” “Sao thẩm tới đây?” “Thẩm mau lên giường đất .” Mấy đứa bé mồm năm miệng mười chào hỏi.
“Không cần . Tiểu Sa, thương thế của ngươi hơn nhiều nhỉ! Thẩm mang cho ngươi hai con vịt và một giỏ trứng vịt, bồi bổ thật đó.” Mao thị cách .
Dư Hàng tươi ấm áp, khéo léo : “Cảm ơn thẩm, phiền thẩm .”
Dư Hải với Tiểu Thảo: “Thảo Nhi, Tiền gia tẩu tẩu tìm con chuyện…”
“Thẩm, chuyện gì ?” Dư Tiểu Thảo chút khỏ hiểu. Hôm nay mặt trời mọc phía tây mà Mao thị tặng đồ cho nhà nàng, tặng đồ còn hào phóng, hai con vịt một giỏ trứng vịt, đúng là chơi lớn thật. mà việc thì sẽ tìm tới cửa.
Mao thị những khác trong phòng, hình như chút ngại ngùng mở miệng. Tiểu Thảo giỏi đoán ý liền xuống giường, cùng nàng sân, nhẹ giọng : “Có chuyện gì cần giúp đỡ, thẩm cứ thẳng !”
Mao thị chuyện vịt chỗ tiêu thụ, quà nhập học đầu mùa xuân của con trai lớn cũng chắc đóng , lắp bắp : “Ngươi xem, thể nghĩ một món ăn ngon dùng vịt nguyên liệu chính ? Không thì… Dùng trứng vịt nguyên liệu cũng ! Tốt nhất… Tốt nhất là món ăn Trân Tu Lâu ý…”
Mờ tối, mặt Mao thị nóng rát, chuyện nhờ vả , nàng . Nhất là khi đối phương là một đứa trẻ tới mười tuổi.
Nhất thời trong đầu Tiểu Thảo xuất hiện một hàng tên món ăn vịt luộc, vịt quế hoa, vịt tì bà, vịt kho nước tương, vịt lò. Trứng vịt cũng dễ , trứng bắc thảo, đậu hũ trứng bắc thảo, cháo thịt trứng bắc thảo đều là những món ăn ngon.
mà nàng lập tức nhận lời, chỉ đồng ý thử xem thế nào, cũng rõ nhất định thể thành công.