Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 505
Cập nhật lúc: 2024-10-28 04:58:25
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Chu Tuấn Dương đột nhiên dâng lên cảm giác rùng , lẽ dự cảm gì? Hắn liếc “biểu ” , đối mặt với một đôi mắt to long lanh ngập nước khiến khác yêu thích.
Tuy nàng và Tiểu Thảo đều đôi mắt to trong veo như nước nhưng đôi mắt của Tiểu Thảo mãi mãi trong sáng, lấp lánh rực rỡ khiến khác tự chủ cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nàng như ánh nắng mai trong đầm sâu, thấp thoáng trong màn sương mỏng, mang theo mấy phần thần bí.Hắn nhịn tập trung tinh thần thăm dò suy nghĩ của “biểu ” , nhưng kinh ngạc phát hiện, cảm giác gì.
DTV
Giống như vật gì đó phản , trán mơ hồ đau.Kỳ lạ thật, cho đến bây giờ từng gặp tình huống nào như .
Tuy cũng suy nghĩ của Tiểu Thảo nhưng cả nàng giống như trong suốt , ý thức của thể ở trong đó, vô cùng thoải mái.
“biểu ” thì khác, hình như thứ gì đó che chở nàng , phản kháng và phòng ý thức của .
Không lẽ… nàng tu luyện công pháp gì ? Chu Tuấn Dương nhíu mày, Ngô Quân Linh với ánh mắt dò xét.Ngô Quân Linh thấy cuối cùng biểu ca cũng chịu thẳng thì vội nở nụ trong sáng, vẻ mặt ngại ngùng, rũ mắt, lộ cái cổ dài như thiên nga.
Nàng vẻ bề ngoài của khiến nhiều đàn ông thể cưỡng .
Không lẽ, gặp mặt đầu nhiều năm, biểu ca cũng nàng hấp dẫn? Đây điều nàng ? Nghĩ , nàng im lặng ngước mắt lên, ngắm dung nhan tuấn tú khiến khác đắm chìm đó.Giang Mỹ Vân thấy con gái nhỏ dáng thì liếc mắt khuôn mặt vô cùng tuấn tú của cháu ngoại, ánh mắt lóe sáng.
Đứa con trai của tỷ tỷ còn trẻ phong Quận vương, nhận những nhiệm vụ quan trọng, là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng.
Nếu như con gái bà thể gả cho như , gả cho cháu ngoại tiền đồ vô lượng , tương lai nhất định là cánh tay trợ giúp đắc lực của Ngô gia.
Cho nên, khuôn mặt nghiêm túc cũng thiện hơn vài phần.“Ôi ôi ôi! Dư cô nương, Dương Quận vương của cô sắp đoạt , còn mau tay?” Ninh Đông Hoan lưu manh, dáng vẻ hóng kịch vui.Dư Tiểu Thảo nhàn nhạt liếc đàn ông cao lớn ở bên cạnh, trong lòng thầm mắng “trêu ong ghẹo bướm”, đó nóng lạnh : “Nếu như dễ dàng cướp thì nhất định thuộc về .
Vì thứ vốn thuộc về mà tranh giành đến vỡ đầu chảy máu, ngươi cảm thấy đáng ?”Nhìn hai “mắt qua mày ”, Dư Tiểu Thảo chút buồn phiền.
Bảo : Biểu ca biểu dễ xảy chuyện! Quả nhiên câu danh ngôn “Phòng lửa phòng trộm phòng biểu ” đúng.Ninh Đông Hoan lập tức gật đầu như giã tỏi, ngại chuyện bé xé to: “Dư cô nương rộng lượng! Thiên hạ biển thiếu cá, thiếu gì thanh niên tuấn tú trai, trong Kinh thành cũng thiếu! Trước mắt cô một … , hai ?” Vừa gã liếc nhị ca gã: Sao cầm quạt chọc ?Tên ngốc khá to nên hấp dẫn sự chú ý của Ngô Quân Linh.
Ánh mắt như đầm nước sâu thổi một trận gió mát, lăn tăn gợn sóng: Trong Kinh thành quả nhiên mỹ nam mỹ nữ nhiều như mây.
Hai vị nam tử tuấn tú mặt mỗi một phong cách.
Một vị phóng khoáng câu nệ, nụ xa ẩn chứa vài phần cám dỗ trí mạng, một vị dịu dàng như ngọc giống như thể sưởi ấm nội tâm khác.Mấy vị khuê tú nhiệt tình như lửa thì là lạnh lùng như băng, dịu dàng như nước, hoạt bát như trời… Về dung mạo, tuy nàng cảm thấy nàng hơn hẳn bọn họ một bậc nhưng đối phương ai nấy đều nét đặc sắc riêng.
Không lẽ biểu ca một trong những trúng? Không ! Nàng nhất định cho phép chuyện như xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-505.html.]
Người Ngô Quân Linh nàng , ai thể cướp !Đáy mắt nàng càng trở nên sâu hơn, nụ càng vui vẻ trong sáng: “Biểu ca, định giới thiệu mấy cho con quen ?”Chu Tuấn Dương sâu trong mắt nàng , giống như thể xuyên qua cái vỏ bọc rỗng sâu trong linh hồn .
Ngô Quân Linh thấy thì cảm thấy rét lạnh trong lòng, hành vi cử chỉ càng thêm cẩn thận hơn.“Hôm nay quá muộn, dì và biểu mau thành .
Chờ khi nghỉ ngơi xong sẽ dẫn bạn bè đến giới thiệu cho biểu .
Ta và Dư đại nhân còn đến bộ Hộ báo cáo tình hình, chuyện công , tiễn .” Chu Tuấn Dương dời tầm mắt, biểu cảm lạnh nhạt, giọng vẫn lạnh lùng.Ngô Quân Linh hề che giấu sự thất vọng của bản , ngoan ngoãn : “Chuyện công quan trọng, biểu ca cứ tự nhiên.”Chu Tuấn Dương đoàn xe của Ngô gia tiến Kinh thành mới đầu Dư Tiểu Thảo, nhẹ giọng : “Nàng trở về Dư gia Phòng phủ? Ta đưa nàng về.”Dư Tiểu Thảo giận dỗi, hừ lạnh : “Không cả! Mọi , mời đến Trân Tu Lâu ăn cơm, ?”“Đi! Đương nhiên !” Ninh Đông Hoan vui mừng kêu to nhất.
“ mà, ngươi chỉ thuận miệng , hẹn nửa tháng, ngay cả phòng khách của Trân Tu Lâu cũng chỗ , chứ đừng là nhã gian.”Quận chúa Minh Lan liếc mắt tên ngốc , Tiểu Thảo mỉm : “Chúng nhất định sẽ , nhưng ngươi , quần áo thế , khác nào chui từ đất lên, vẫn nên mau chóng về nhà tắm rửa sạch sẽ, ngày khác đến Trân Tu Lâu.
Đến lúc đó mời khách, cứ chờ thiệp của .”Hình như Viên Tuyết Diễm cũng nhận điều gì, nhàn nhạt : “Tiểu Thảo , hôm nay cũng mệt , ngày khác chúng tụ họp .
Để Dương Quận vương đưa trở về, nghỉ ngơi sớm .”“Không cần đưa, tự đường về nhà! Các vị tỷ tỷ, chờ nho chín, chúng cùng hẹn đến đó chơi.” Dư Tiểu Thảo vung cánh tay nhỏ bé, vẫn lời tạm biệt với các khuê tú như cũ nhưng thèm liếc Chu Tuấn Dương một cái.Chu Tuấn Dương mơ hồ cảm thấy tiểu nha đầu gì đó đúng lắm, khó hiểu hỏi: “Sao ? Sao đột nhiện giận gia ? Gia đắc tội nàng lúc nào ?”Ninh Đông Hoan càng vui vẻ hơn: “Dương Quận vương, ngươi đắc tội Dư cô nương, là biểu yêu kiều của ngươi chọc Dư cô nương vui!”“Ai? Linh Nhi? Sao chọc nàng?” Chu Tuấn Dương nhíu mày, nhớ xem nãy nha đầu Ngô gia biểu cảm và hành vi khiêu khích nào .
Nếu tiểu nha đầu giận nàng , nhất định là nàng đúng, từ đến nay tiểu nha đầu của chủ động gây chuyện với ai bao giờ.Ninh Đông Hoan càng to hơn: “Tình địch xuất hiện, ngươi Dư cô nương thể vui vẻ ?”“Không ai bảo ngươi câm !” Dư Tiểu Thảo cảm thấy tên ngốc quá phiền phức, hận thể thắt cái lưỡi phiền phức của gã , đá sang một bên!“Tình địch?” Chu Tuấn Dương cúi đầu Tiểu Thảo chằm chằm, cẩn thận quan sát từng biểu cảm mặt nàng, phát hiện trong nháy mắt vẻ mặt nàng mất tự nhiên, nơi nào đó trong lòng liền trở nên mềm mại ngọt ngào, “Nha đầu, đừng lo lắng, gia loại sáng ba chiều bốn.
Nếu gia nhận định nàng thì mãi mãi đổi.”“Hừ! Ai lo lắng? Đừng tự đa tình!” Biểu cảm mất tự nhiên mặt Dư Tiểu Thảo càng rõ ràng hơn.
Nàng mạnh miệng : “Lời của Ninh Đông Hoan thể tin ? Tình địch gì chứ? Huynh đừng quên phận của còn chính thức ! Thời kỳ khảo sát đạt, hậu quả tự gánh!”Chu Tuấn Dương hung hăng trừng mắt hai em Ninh gia đang ở bên cạnh xem kịch vui, tiếp tục dùng giọng nhẹ nhàng dỗ dành bảo đảm: “Yên tâm , gia sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày định rõ phận.
Nữ nhân khác hơn nữa cũng bằng Tiểu Thảo trong lòng gia!”Biểu cảm của Ninh Đông Hoan chân thật: Không ngờ rằng ma tinh mặt lạnh gặp khắc tinh thể lời sến sẩm như .
Chậc chậc, đúng là thể bề ngoài!Ninh Đông Lan thấy đáy mắt Dương Quận vương xẹt qua tia nguy hiểm, sợ thằng em trai ngu ngốc thêm câu nào nữa kích thích , y vội vã lôi Ninh Đông Hoan .
Màn đêm mờ sương bắt đầu phủ xuống, cửa thành chỉ còn một bóng cao lớn và một bóng xinh xắn, hình thành đối lập rõ rệt.“Đi thôi, gia đưa nàng về nhà! Về phủ Tướng quân , tránh việc nàng ở nhà một suy nghĩ bậy bạ.” Khóe miệng Chu Tuấn Dương ẩn chứa ý , nha đầu để lộ chút ghen tuông khiến thỏa mãn.
Tiểu nha đầu của cuối cùng cũng nghĩ thông !Suốt đường cả hai đều câu gì, chỉ thấy tiếng vó ngựa vang lên rõ ràng đường phố trống trải.
Cuối cùng, Dư Tiểu Thảo vẫn nhịn , ngẩng đầu khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt của Chu Tuấn Dương, hừ lạnh : “Nếu ý gì với biểu thì cách xa nàng một chút.
Theo trực giác phái nữ của , nàng nhất định trúng .
Nếu như ý với nàng thì sớm với , đừng mơ một chân đạp hai thuyền, hoặc là chỉ hưởng phúc của hồng nhan.
Nếu … hừ, hừ!”Ý bên môi Chu Tuấn Dương càng đậm hơn, cưng chiều : “Trực giác phái nữ? Phái nữ vĩ đại mười ba tuổi? Được , gia bảo đảm với nàng, nhất định cho nàng cơ hội cũng như hy vọng nào! Gia , vợ của gia chỉ một nàng, khác lọt mắt của gia.”“Mẹ , nhất định thể tin lời ngon ý ngọt của nam nhân!” Dư Tiểu Thảo hừ lạnh, hề động đậy, nàng chần chừ trong chốc lát tiếp: “Đàn ông đều là động vật dùng mắt , biểu của xinh , nãy cũng ngây đó ? Phụ nữ theo đuổi đàn ông, chừng ngày nào đó cũng đóa bạch liên hoa đó câu mất! Đừng như !”Chu Tuấn Dương giơ hai tay lên, biểu cảm oan ức : “Oan uổng quá, gia ngây nàng khi nào? Vu oan, nàng vu oan gia !”Dư Tiểu Thảo liếc , bĩu môi : “Huynh còn dám , nãy còn nàng chằm chằm ? Không chỉ thấy mà cũng thấy nữa! Đổng thị vệ, ngươi , chủ tử nhà ngươi mong thể móc mắt xuống dính “biểu ” đó ?”Đổng Đại Lực cũng trúng đạn, vẻ mặt kinh hãi, mở to mắt lắp bắp: “Dư… Dư cô nương, nãy lưng chủ tử nên thấy biểu cảm của , cho nên…”Một là chủ tử hầu hạ nhiều năm, còn nếu ngoài dự đoán thì chính là chủ tử phu nhân tương lai, kẹp giữa hai , ai đúng ai sai cũng đúng, tình huống khó xử thế chỉ thể giả ngu cho qua chuyện.“Được , hỏi ngươi! Ngươi là thuộc hạ của , đương nhiên sẽ giúp !” Dư Tiểu Thảo trừng mắt tiếp tục “Dù cũng mù! Chu Tuấn Dương, tự lương tâm , chằm chằm biểu mỹ nhân của ?”.