Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 592

Cập nhật lúc: 2024-10-28 12:47:47
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Nhiên nhịn nhếch khóe miệng, tiểu nha đầu đang ôm bụng nước mắt, ánh mắt nàng khá cưng chiều: “Cái đầu nhỏ của nha đầu ngươi suốt ngày nghĩ linh tinh gì đó? Đọc nhiều tiểu thuyết ? Nếu để Dương Quận vương thấy mấy lời của ngươi sẽ phản ứng thế nào?”Tiểu Thảo ôm bụng một lúc lâu mới thẳng dậy, vẻ hung dữ đe dọa Tô Nhiên và Xuân Hoa: “Hai ai cũng mấy lời cho Chu Tuấn Dương .

Nếu tối nay sẽ nấu cơm cho hai ăn! Không chỉ tối nay, còn ngày mai… trở về trại nuôi ngựa cũng đừng hòng ăn cơm nấu nữa, ?”Nói xong còn huơ huơ nắm đ.ấ.m mặt đe họa hai .“Yên tâm, nuốt lời, nhất định để lộ ngoài! Nhân phẩm bảo đảm!!” Tô Nhiên khẳng định với nàng.

Còn Xuân Hoa thì khác! Nếu nàng dám nhiều lời thì sẽ trả nàng về chỗ Chu Tuấn Dương! Dư Tiểu Thảo liếc mắt cảnh cáo nha của .Lần Xuân Hoa và Thu Thực suýt Dương Quận vương cho về chỗ ám vệ.

Nếu như tiểu thư cầu xin tha thứ, bọn họ đưa hình đường của vệ sở còn mạng trở về .

Bọn họ cảm kích Tiểu Thảo, hơn nữa Ngô Đồng ở bên cạnh nhắc nhở, bọn họ sớm đổi suy nghĩ, nhận rõ Tiểu Thảo mới là chủ nhân của bọn họ.Xuân Hoa , nếu như nàng bậy bạ với Dương Quận vương, đầu tiên gặp họa chính là nàng .

Chủ tử chỉ một, chỉ thể trung thành tận tâm với một , đây là quy tắc mà ám vệ nào cũng tuân thủ.

DTV

Cho nên lời cảnh cáo của Dư Tiểu Thảo vẻ thừa!“Về !” Tô Nhiên từ từ dậy.

Y công lực thâm hậu, tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ phương xa.

Bảo trở về muộn như , hóa một kéo chân !Dư Tiểu Thảo ném củi khô trong lửa, theo theo ngoài cửa động học dáng vẻ của Tô Nhiên dỏng tai ngóng xung quanh.

Năm giác quan của nàng nước linh thạch cải tạo nên thể sánh bằng Xuân Hoa và Thu Thực.

Nghe thêm một lát nàng khó hiểu hỏi: “Tô , Chu Tuấn Dương trở về ? Sao giống tiếng bước chân của một ? Càng giống một đám hơn!”Tô Nhiên kinh ngạc đầu nàng, nếu như chắc chắn tiểu nha đầu từng tập võ y cũng nghi ngờ nàng là cao thủ võ lâm.“Tiểu thư, đúng là nhiều đang tiến về phía ! Không bọn họ là ai, sơn động tránh mặt ?” Xuân Hoa cảnh giác che chắn mặt nàng, thấp giọng .Dư Tiểu Thảo Tô Nhiên lắc đầu : “Không ? Ngay cả tiểu quái thú như Chu Tuấn Dương còn đối thủ của y, ở bên cạnh y càng an hơn ?”“Nói ai tiểu quái thú đó? Sao gia thấy gia ?” Giọng trầm thấp du dương của Chu Tuấn Dương truyền đến từ trong chỗ tối.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thảo vẻ ngạc nhiên mừng rỡ thế, vội vàng nghênh đón: “Chu Tuấn Dương, về ! Sao lâu như lo gần chết!”“Cái gì c.h.ế.t ? Nói bậy bạ!” Dáng cao lớn của Chu Tuấn Dương bước khỏi đêm tối trập trùng, dường như ánh sáng xung quanh đều tụ tập khiến tỏa sức hấp dẫn khiến khác thể dời mắt .

Vai vác một con hổ trắng to.Con hổ trắng to như nếu bằng chân nhất định sẽ cao hơn một đàn ông trưởng thành.

vác vai như giống như hề chịu ảnh hưởng , nhanh như bay, bỏ xa đám còn tỉnh hồn ở lưng.“Oa! Hổ trắng! Chu Tuấn Dương giỏi thật đó, thể săn hổ trắng!! Tấm da cho ? Ta nó!!” Dư Tiểu Thảo vô cùng phấn khích, hổ trắng là loại động vật gen đột biến, tuyệt đối là loài hiếm .

Oa! Bọn họ cũng may mắn thật đó, khi rời núi thể đón một bất ngờ như .Chu Tuấn Dương một tay vác con hổ trắng nhẹ như , một tay che ngực.

Nghe thì liếc mắt nàng : “Nàng gọi gia là gì?”“Chu Tuấn Dương...” Dư Tiểu Thảo vẫn luôn xác con hổ trắng hấp dẫn ngước mắt thì thấy biểu cảm của đúng lắm lập tức đổi giọng “Duệ Chi, Tuấn Tuấn, Dương Dương, Tuấn Dương Dương...!chỉ cần cho da hổ, gọi thế nào cũng !”Chu Tuấn Dương nắm bắt sơ hở trong lời của nàng, khóe miệng cong lên thành nụ xa: “Nàng chắc chắn bảo nàng gọi gì cũng ?”Dư Tiểu Thảo thấy mỉm xa như thì cảnh giác trừng mắt : “Huynh nghĩ linh tinh gì ? Phu quân, lang quân, quan nhân...!mấy kiểu gọi như thế đừng hòng! Dứt khoát , rốt cuộc cho !”Chu Tuấn Dương nàng đoán trúng tim đen thì tiếc nuối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-592.html.]

nghĩ , sang năm nhất định đính hôn, dán mác của lên nàng.

Chưa đến hai năm tiểu nha đầu sẽ gả sang, mấy cách gọi đều trở thành danh chính ngôn thuận ?“Được , đùa nàng! Không gia ? Lần săn , lông thú đều là của nàng!!” Khi Chu Tuấn Dương thấy con hổ trắng hung mãnh trong lòng hề căng thẳng, sợ hãi gì mà còn mừng như điên.

Có thu hoạch tặng cho tiểu nha đầu đúng là vui thật!“Ồ? Bọn họ là ai?” Dư Tiểu Thảo nhận câu trả lời như ý, sự chú ý lập tức chuyển đến đội ngũ rời rạc lưng , đa còn đang mơ màng khó hiểu, còn mấy thương đang đỡ .

Nghiêm trọng nhất là một đàn ông cáng bện bằng dây mây, mặt vàng như giấy nến.“Bọn họ là thợ săn chân núi! Lúc gia thấy thì bọn họ đang con hổ trắng tấn công thương nên thuận tay cứu .

Cứu cứu đến cùng, nàng cho bọn họ ít thuốc...!Loại thuốc trị ngoại thương do Đồng Nghiệp Đường bán là !” Chu Tuấn Dương quên nhắc nhở tiểu nha đầu ngốc nghếch .

Trước đó mấy ngày cứu mạng thiếu chủ Dược Vương cốc hứng thú với thuốc trị thương của nàng.

Nên sợ ngày nào đó tiểu nha đầu sẽ tính kế.Tên thợ săn dẫn đầu dáng khôi ngô cao lớn của phương Bắc, vai rộng dáng cao, mặt đầy râu, mặt chỉ thấy một đôi mày rậm và một đôi mắt to lấp lánh thần.

sắp xếp thỏa cho thợ săn thương một góc động, bước về phía Chu Tuấn Dương hành lễ với : “Đại ân lời nào cảm ơn hết , hôm nay công tử tay cứu giúp, Cận Thiên Khôi bao giờ quên!”“Đừng mấy lời gì, tiên chữa trị cho thương , còn chậm trễ nữa sẽ mất mạng đó!” Chu Tuấn Dương để xác hổ trắng ở một bên, thờ ơ phất tay, tay vẫn đặt ngực.Dư Tiểu Thảo đưa thuốc trị thương cho tên thợ săn , dạy gã cách sử dụng, đưa cho bọn họ một túi nước linh thạch loãng.

Có những thứ Diên La vương sẽ lấy mạng bọn họ !Nhìn bọn họ ba chân bốn cẳng xử lý vết thương cho thương, Dư Tiểu Thảo đột nhiên nhớ một chuyện: “Đại thúc, ngài họ Cận? Vậy ngài Cận Tiểu Hổ ở thôn Vô Danh chân núi ?”Cận Thiên Khôi thì nàng đầy kinh ngạc hỏi: “Sao các ngươi con trai út của ? Không lẽ lúc các ngươi lên núi qua thôn chúng ?”“Trước khi chúng lên núi ở nhờ nhà Cận gia gia ở thôn Vô Danh.

Ngài là cha Tiểu Hổ thì khéo thật!” Dư Tiểu Thảo mỉm , hai lúm đồng tiền đáng yêu bên má như ẩn như hiện.“Nhị thúc, hóa là ân nhân cứu mạng từng tá túc ở nhà chúng ! Ân công giỏi võ công thật, vài chiêu quật ngã con mãnh hổ đó! Nếu thể học vài chiêu lên núi cũng cần mười phần lo sợ như !” Nghe tiểu cô nương chuyện với thúc của như , Cận Tiểu Đông hâm mộ cảm thán.Tiểu Thảo vài câu với Cận Thiên Khôi xoay , thấy tay Chu Tuấn Dương vẫn luôn che n.g.ự.c thì vội vàng xông đến, nắm lấy tay hỏi: “Sao thế? Ngực thương ? Để xem xem nghiêm trọng ?”Tay trái Chu Tuấn Dương nắm lấy tay nàng, ngăn cản động tác cởi áo n.g.ự.c của , tỏ ý bảo nàng xuống bên cạnh .“Gia một bất ngờ tặng cho nàng!” Chu Tuấn Dương cố vẻ thần bí , mắt phượng như ẩn chứa sóng nước dập dềnh khiến khuôn mặt càng hấp dẫn quyến rũ hơn.Dư Tiểu Thảo thì sửng sốt mới chậm chạp hỏi: “Bất ngờ gì?”“Nàng xem...!đây là gì!” Chu Tuấn Dương cuối cùng cũng buông bàn tay che bên n.g.ự.c , lộ một con vật nhỏ lông trắng.“Oa!! Hổ con? Nhỏ ghê, nó mới sinh lâu , còn mở mắt nữa! Đáng yêu thật đó!!” Dư Tiểu Thảo thôi vui mừng, nàng cẩn thận nhận lấy sinh mệnh nhỏ bé từ trong tay Chu Tuấn Dương.

Con hổ nhỏ thật đó, nhỏ hơn cả mèo con trưởng thành nữa!Hổ con vẫn luôn run lẩy bẩy Tiểu Thảo ôm lấy dần dần yên tĩnh .

Có lẽ là Tiểu Thảo hương vị của nước linh thạch nên khiến động vật trời sinh cảm giác gần gũi nhỉ? Hổ con yên lặng trong lòng Tiểu Thảo giống như ngủ trong n.g.ự.c , tất cả lo lắng và sợ hãi đều tan biến.“Bất ngờ là nó ? Sao tìm nó?” Dư Tiểu Thảo dịu dàng vuốt ve lớp lông mềm mại của hổ con, lòng bàn tay nó l.i.ế.m nhột, nàng nhịn bật .Chu Tuấn Dương khó chịu trừng mắt hổ con đang rúc n.g.ự.c tiểu nha đầu, suýt chút nữa vươn tay tóm lấy nó vứt ngoài.

Tầm mắt của đột nhiên tập trung tại một điểm nào đó, giống như nam châm hút , thể rời mắt.

Tiểu nha đầu dần trưởng thành hơn, ít nhất n.g.ự.c bắt đầu to , phát triển theo hướng mà thích…“Lưu manh! Huynh đó?” Lỗ tai đột nhiên đau nhói, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì giận dữ mà đỏ ửng lên xuất hiện ngay tầm mắt .

Nha đầu càng ngày càng to gan, dám nhéo tai .Sao thể nể mặt chồng mặt bao như ? Lát nữa chuyện với nàng mới , nhéo cũng chọn lúc ai chứ!.

Loading...