Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 95

Cập nhật lúc: 2024-10-23 04:45:50
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trước , trẻ tuổi trong thôn thấy Triệu thợ săn và Dư Hải săn thú thể kiếm chút bạc, cũng thường xuyên lên núi đặt bẫy thỏ, bắt con gà rừng.

Từ khi Dư Hải xảy chuyện, ngoại trừ kẻ tài cao gan lớn như thợ săn Triệu, những khác đều dám lên núi nữa.Trương lão đầu sinh sống ở thôn Tây Sơn vài thập niên, cũng là đầu núi gấu hoang hung ác như đó! Tuy gấu mù đánh chết, ai núi còn động vật hung mãnh khác !Dư Hải : "Không đáng ngại, chỉ cần trong núi sâu, sẽ việc gì.

Thôn kế cận mỗi ngày đều qua núi rừng, nhiều năm như , cũng gặp chuyện gì xảy ? Lần đó là chúng cẩn thận kinh động gấu đen mới ngủ đông tỉnh , đề phòng nên mới thế...!Về cẩn thận một chút là ."Trương lão đầu thở dài lắc lắc đầu, chỉ lấy hai văn tiền trong ba văn tiền đưa qua, : "Hai đứa nhỏ chiếm ít chỗ, chỉ cần đưa một phần là .

Nhà các ngươi cũng dễ dàng..."Tiểu Thảo cảm tạ Trương gia gia, tuy các nhà các nàng bây giờ cũng thiếu một hai văn tiền , nhưng ý của Trương lão đầu, bọn họ vẫn tràn ngập cảm kích.Hai tỷ ở xe bò, chọn một vị trí ở giữa, dựa túi Tiểu Thạch Đầu mang, híp mắt ngủ gật.

Dư Hải ở phía bên cạnh Trương lão đầu, chuyện câu câu cùng ông.

Tiền Văn nhét ở bên cạnh hai tỷ , cầm một quyển sách, rung đùi đắc ý nhẹ nhàng ngâm tụng.Xe bò dừng một chút, đến lúc ngang qua thôn thứ ba, rốt cuộc xe đầy .

Hai tỷ Tiểu Thảo ép ở bên trong, đến cả chân cũng duỗi , khổ thể .

Tiền Văn dường như nhận thấy nàng khoẻ, đổi vị trí với nàng, để nàng ở phía , chân buông xuống ở bên hông xe bò, thoải mái hơn nhiều so với cuộn chân.Tiểu Thảo cảm kích với Tiền Văn.

Tiểu Thạch Đầu ép giữa cha và Trương gia gia, Trương lão đầu cầm roi đuổi bò, vung lên giữa khung trung...Khi trấn Đường Cổ, còn đến thời gian ăn cơm sáng.

Tiểu Thảo một đường cẩn thận ôm một giỏ tre tinh xảo, bên trong là quà cám ơn nàng mang đến cho Viện trưởng thư viện.

Sau khi thành, ba Tiền Văn dẫn đường, cứ thẳng đường đến thư viện Vinh Hiên.Cửa lớn thư viện hùng hồn nguy nga, phía cửa là tấm biển "Thư viện Vinh Hiên" do Thái thượng hoàng ban cho.

Thư viện chọn sử dụng bố cục trục đối xứng, viện sâu trong viện.

Kiến trúc trung tâm đều tập trung ở trục trung tâm, giảng đường Viện trưởng tự giảng bài bố trí ở ở vị trí giữa trong kiến trúc thư viện.

Các giảng đường khác xếp hai bên, nhà ăn, từ đường cúng tế cũng xếp hàng với hai khu trái .Tầng càng sâu trong sân, càng cho một loại cảm giác trang nghiêm, thần diệu, xa xưa.

Thanh tuyền, lưu khê, cầu đá, đình đài...!Tiếng sách đầy nhịp điệu truyền đến bên tai, loại văn hóa Nho gia ập mặt, khiến nhịn cảm thấy kính nể say mê...Có Tiền Văn dẫn đường, cha con ba thuận lợi tiến cánh cửa đầu của thư viện.

Đi ở đường u tĩnh cây râm mát, bước chân của đều nhịn nhẹ nhàng hơn nhiều.Bây giờ đúng thời gian học viện dùng cơm, Tiền Văn trực tiếp đưa bọn họ "Trai thực viện".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-95.html.]

Trai thực viện chia hai sân, một sân tự nhiên là chỗ các học sinh dùng cơm, sân khác nhỏ hơn một chút, cảnh cũng yên tĩnh mát mẻ hơn một chút, là nơi nhóm ăn cơm.Tiểu Thảo siết chặt rổ trong tay, hưng phấn theo Tiền Văn.

Bọn họ một chiếc cổng hình vòng cùng, một vị thư đồng áo xanh ngăn cản đường : "Vị học sinh , nơi là chỗ nhóm dùng cơm, dùng cơm mời qua bên ."Tiền Văn tao nhã thi lễ, nhẹ giọng : "Phiền tiểu ca thông báo với Viện trưởng , đồng tử ngài nhận lớp vỡ lòng ở bến tàu đến báo danh..."Viện trưởng đại nhân tự nhận học sinh? Thư đồng áo xanh tò mò thoáng qua bé mặc một chiếc áo bông mới tinh, cùng với đàn ông quần áo cũ nát và bé gái phía , khi dừng một chút, gật đầu : "Xin chờ một lát..."Trong nhà ăn, Viện trưởng Viên đang uống cùng với giám viện và chưởng thư, thư đồng tới báo, đôi mắt tức khắc sáng ngời, hỏi một câu : "Tiểu nữ oa bảy tám tuổi tuổi ? Nàng tay tới ? Cũng mang bất kỳ thứ gì?"Giám viện cũng coi như lão bằng hữu với ông, ông bao giờ chịu nhận tài vật của khác, trong lòng kinh ngạc vì ông bạn cũ dò hỏi như thế.

Đây...!Đây rõ rành rành đòi đồ vật của ? Rốt cuộc là dạng gì thể khiến ông bạn già hành động khác thường như thế? Chưởng thư cũng kinh nghi liếc mắt viện trưởng một cái.Thư đồng lén lút liếc mắt Viện trưởng Viên một cái, nhỏ giọng : "Trong tay tiểu cô nương ôm một cái rổ, rổ dùng khối vải thô đậy , bên trong để cái gì."Trong lòng gì đó đúng, một nhà ba thoạt xuất từ nhà nghèo khổ, thể thứ gì để đưa chứ? Hoặc là mấy quả trứng gà, hoặc là một chút rau khô, nhiều lắm đưa mấy con gà mái già đến đây.

Có gì đáng giá chờ mong? Viện trưởng Viên xong , vẻ mặt càng thêm kích động, ông phắt dậy, thong thả tới lui mấy bước, ha ha : "Coi như tiểu nha đầu mắt ! Mau, mau! Để mấy !"Bọn họ thể Viện trưởng tự tiếp kiến khiến Tiền Văn vô cùng kinh ngạc.

Tiểu Thạch Đầu rốt cuộc chỗ nào hơn , thể khiến cho Viện trưởng đại nhân ưu ái như thế? Tiền Văn vì bản thơm lây thể tiếp xúc gần gũi với ba đầu của thư viện, trong lòng cảm thấy vinh hạnh, từng đại lễ với Viện trưởng và giám viện.Viện trưởng Viên thấy mặc áo dài thống nhất của thư viện, gật đầu với : "Ngươi là học sinh ban sơ cấp của thư viện? Tên gọi là gì? Là đồng hương với tỷ Dư Phàm ?"Không thể , trí nhớ của Viện trưởng Viên thật quá , cũng qua nhiều ngày, vẫn còn thể nhớ rõ ràng tên của Tiểu Thạch Đầu.

Đến nỗi ông cả Tiền Văn là học sinh ban sơ cấp, cũng ông ấn tượng với Tiền Văn mà là vì màu sác áo dài mà ban vỡ lòng, ban sơ cấp, ban đề cao và ban tiến sĩ của thư viện khác .Áo dài của những đứa trẻ ở ban vỡ lòng màu xanh thủy mặc, ban sơ cấp màu xanh biển, ban đề cao màu xanh da trời, ban tiến sĩ màu xanh ánh trăng nhàn nhạt.

Cho nên, áo quần màu xanh biển Tiền Văn, Viện trưởng Viên chỉ cần liếc mắt một cái thể phân biệt cấp bậc của .Đối với dò hỏi củaViên đại nho, Tiền Văn nhất nhất khom trả lời.

DTV

Đôi mắt Viện trưởng Viên chằm chằm rổ trong tay Tiểu Thảo, chút để ý cố gắng đáp vài câu khiến Tiền Văn cảm thấy sợ hãi vì ưu ái.Viện trưởng Viên vẫy vẫy tay để Tiền Văn dùng cơm, đó lộ nụ của sói hoang lớn với Tiểu Thảo, chà xát tay, : "Tiểu nha đầu, trong rổ xách cái gì ? Con sâu thèm trong bụng bắt đầu ầm ĩ, mau mau lấy đây..."Giám viện và chưởng thư liếc mắt một cái, đồng thời đầu … Bọn họ quen , quen ..."Viện trưởng đại nhân, cái mũi của ngài cũng thật lợi hại! Hôm nay mang theo thịt đầu heo và cá nấu rượu, ngài nếm thử hương vị xem ?" Tiểu Thảo lấy hai món kho thơm phức từ trong rổ , đặt ở bàn mặt ba vị đầu thư viện."Thịt đầu heo kho? Món ngon nhất trong miệng Thái thượng hoàng ? Quá tuyệt vời...!Ấy! Hai các ngươi mới ăn no ? Ăn no thì , nhanh lên..." Viện trưởng Viên che chở hai mâm món kho Tiểu Thảo mang đến giống như bảo bối, giống như sói bảo vệ đồ ăn, xua đuổi hai vị bạn cũ.Giám viện và chưởng thư là bạn cũ nhiều năm với ông, tất nhiên tính tình ông như thế nào.

Nhìn đồ ăn vẫn còn nguyên bàn vốn đụng đũa mấy , và chén rượu ngon mới nhấp một ngụm, hai khổ một chút, dậy, xem một nữa bảo phòng bếp dọn một phần đồ ăn cho .Hai liếc mắt Tiểu Thảo quần áo tả tơi một cái, thầm nghĩ: Tiểu nha đầu xuất bần gia thể thứ gì khiến cho một lão già ngay cả ngự trù trong cung cũng khinh thường biểu hiện hiếm lạ như thế? Không một mâm thịt đỏ đỏ trắng trắng và mấy con cá nhỏ thoạt nấu nát bét mà thôi, cần che chở cất giấu như ?Hai giám viện và chưởng thư xuống bên một cái bàn ở cách đó xa, đối ẩm quan sát động tác và vẻ mặt của Viện trưởng Viên.

Thấy ông gắp một miếng thịt heo da tiên, đặt ở trong miệng tinh tế nhai kỹ, thưởng thức.

Đôi mắt nheo , thần thái thích ý, khỏi cho thấy ông vô cùng hài lòng với món ăn .Một miếng thịt heo mà thôi, thể ăn ngon đến chừng nào chứ? Chẳng lẽ vị giác của bạn già thoái hóa, bắt bẻ như nữa ? Hai thấy Viện trưởng kẹp lên một con cá nhỏ bằng bàn tay trẻ con, con cái nhỏ như , sẽ nhiều xương dăm đó? Ăn khẳng định tốn sức, xem lão già ông sẽ ăn như thế nào.Viện trưởng Viên hiển nhiên cũng cố kỵ như , dò hỏi vài câu với tiểu nha đầu, chần chờ một lát, cuối cùng cắn một miếng cá.

Mạnh giám viện và Diêu chưởng thư dường như cảm thấy trong miệng chính xương nhỏ trong đó, rối rít hắng giọng.Mà bạn già Viện trưởng Viên của bọn họ, vốn dĩ đôi mắt trợn tròn theo từng động tác nhấm nuốt chậm rãi khép thành một kẽ hở.

Biểu cảm như , thể hiện ông đang hưởng thức ăn thực sự ngon.Gì chứ? Lúc lão bạn ăn cá, nhè dù chỉ một miếng xương chứ? Cũng hóc ? Chẳng lẽ con cá gỡ xương khi nấu? Không đúng, chưởng thư Diêu lớn lên từ nhỏ ở nông thôn, sớm nhận món ăn dùng nhiều loại cá thành, khả năng xương!Tiểu nha đầu , pháp thuật gì với Viện trưởng, thể khiến ông nuốt hết xương cá, mặt cũng thần sắc thống khổ gì...Chưởng thư Diêu yên! Không , ông tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc tình huống như thế nào, nếu mấy ngày nữa đều sẽ cơm ăn ngon ngủ ngon giấc!Chưởng thư Diêu dùng ba bước đến cái bàn mặt Viện trưởng Viên, trong lúc ông đang ôn tồn chuyện với Tiểu Thảo, nhân lúc kịp đề phòng đột nhiên cướp một con cá nhỏ, nhanh chóng nhét miệng.Viện trưởng Viên nhất thời ngây ngốc, quen chưởng thư Diêu năm mươi năm, ông rõ đối phương là một kiềm chế, lão Diêu xuất nghèo khổ, dường như yêu cầu gì đối với đồ ăn, chỉ cần thể lấp đầy bụng là .Hôm nay lão Diêu cũng thật hàng, nha đầu mang đến cá nấu rượu hương vị tuyệt nhất, cho nên màng mặt mũi tranh đồ ăn với ông.

Sau khi Viện trưởng Viên hết sửng sốt, khỏi : "Lão Diêu! Ngươi cũng thật đúng chỗ, mà dám cướp đoạt cá nấu rượu kho mục nha đầu hiếu kính .

Ta...!Ta...!Ta liều mạng với ngươi!"Ông buông chiếc đũa trong tay xuống, đánh về phía bạn cũ miệng còn đang âu yếm nhai cá nấu rượu kho mục.

Chưởng thư Diêu trong miệng ngậm cá nấu rượu kho mục ngay cả xương cũng tan , tay cũng nhàn rỗi, ngừng trốn tránh chống đỡ "thế công" của lão bạn..

Loading...