Đại tướng quân ăn theo, như thể thằng bé gào là con trai của .
Đi qua sương phòng phía Đông, Lâm Hàn dừng bước, Sở đại tướng quân ăn tiếp nữa, vì tiếng tới từ phòng bếp mà là ở đằng .
Lâm Hàn và Sở Tu Viễn hẹn mà cùng về phía Bắc, thằng bé tí xíu dựa lòng nha gào .
Lâm Hàn bước ba bước thành hai, đón lấy thằng bé: “Sao thế?”
“Không ạ.” Nha thằng bé lóc cho đờ đẫn: “Tiểu công tử đòi cái , bèn hái cho nó một trái, vì phu nhân đây là rau nên với tiểu công tử là ăn . Tiểu công tử đồng ý ăn nên mới cho tiểu công tử. tiểu công tử cầm đến tay bỏ trong miệng, trông thấy vì vội vàng lấy , kết quả tiểu công tử òa . Ta đưa cho tiểu công tử, tiểu công tử còn ném xuống đất. Phu nhân, cố ý giành thứ , mà là lo tiểu công tử ăn sẽ đau bụng.”
Sở Tu Viễn liếc thằng bé vẫn đang quệt nước mắt: “Chiều thành quen.”
“Không hiểu chớ linh tinh.” Lâm Hàn trừng mắt , để ý trái ớt chỉ thiên màu đỏ trong tay nha nát, nàng lau nước mắt cho thằng bé với nha : “Không trách ngươi. Mau rót hai bát nước sôi nguội. Đại Bảo Bảo, há miệng , nương thổi cho con thì sẽ cay nữa.”
Sở Tu Viễn hoảng hồn: “Cay?”
“Đại Bảo Bảo thích cũng sẽ lóc vô cớ .” Lâm Hàn thổi đầu lưỡi cho nó: “Còn đau ?”
Thằng bé đáng thương đáp: “Đau…”
“Cho nó cái .” Sở Tu Viễn đưa quả đào mật gặm một nửa tới.
Lâm Hàn giơ cẳng đá bay .
“Nó đang , cho nó ăn cái mà sặc thì ?”
Cả cái thành Trường An đến một cái viện y hình dạng cũng chẳng , đại phu chẩn bệnh đều ở trong tiệm thuốc.
Sở Tu Viễn quả đào con trai: “Nó to xác thế còn thể sặc ?”
“Chàng to xác thế mà ăn cá cũng thể hóc, thì nó thể sặc?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn cực kỳ ngượng ngùng: “… Tối qua ăn cá hóc là vì khi mải chuyện với nàng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Còn trách ?” Lâm Hàn trừng mắt lườm .
Sở Tu Viễn vội vàng đáp: “Không trách, trách.” Vì sợ rằng chậm một tí thôi, Lâm Hàn sẽ xách đao bổ .
“Thế còn ở đây gì?” Lâm Hàn hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-112.html.]
Sở Tu Viễn ngờ nghệch: “Ta, ở đây thì ?”
“Cha cần lên triều ?” Sở Dương thấy tiếng của Đại Bảo Bảo, bèn kéo Sở Ngọc thì trông thấy cha nó chẳng giúp ích gì: “Sắp đến giờ Tỵ , cha.”
Sở Tu Viễn mặt trời, sắc mặt đại biến: “Xong !” Rồi sải bước chạy đến tiền viện.
Tiểu Sở Dương khỏi thở dài.
“Con thế?” Lâm Hàn vội hỏi, dỗ đứa nhỏ xong, đứa lớn cũng cay luôn .
Tiểu Sở Dương vẻ như ông cụ non bóng lưng của cha nó bảo: “Còn chẳng là cha gây rắc rối cho nương . Thật chẳng rõ cha như thế thì dẫn binh kiểu gì.”
“Khụ!” Lâm Hàn hối hận vì lắm mồm, suýt chút nữa điệu bộ của thằng bé cho sặc: “Cha con lơ mơ chuyện nhỏ thôi, chuyện lớn hồ đồ .” Dừng một thoáng: “Thật cũng thể trách cha con, từ khi con đời đến giờ bảy năm, thì năm năm ở bên ngoài, nếu còn chăm sóc con cái thì các con nên lo lắng .”
Tiểu Sở Ngọc tò mò hỏi: “Lo lắng điều gì ạ?”
Lâm Hàn nhận nước sôi để nguội cho Đại Bảo Bảo uống mấy hớp: “Còn cay ?”
Đại Bảo Bảo tự ôm bát mặc sức uống.
Lâm Hàn: “Lo rằng bỗng dưng ngày nào đó chui mấy .”
Sở Dương và Sở Ngọc mù mờ.
“Cha con đánh trận mà lập gia đình ở bên ngoài. Hiểu ?” Lâm Hàn hỏi.
“Phu nhân, chớ vớ vẩn!” Lâm Hàn giật nảy , đầu thì thấy mặc áo quan màu đen: “Còn ?”
“Sở Mộc , thấy mãi nên chắc sẽ xin nghỉ với bệ hạ giúp .” Sở Tu Viễn đáp.
Lâm Hàn: “Thế còn y phục?”
“Không y phục bệ hạ sẽ tưởng bệnh, thái y tới thấy bệnh thì chính là tội dối vua.” Sở Tu Viễn ngừng một chốc: “Cho vài trái đào mật của nàng.”
Lâm Hàn gật đầu: “Chàng ăn thì mà hái.”
“Nương hiểu , cha là hái mấy quả cho bệ hạ.” Tiểu Sơ Dương cha nó: “Con sai chứ? Cha.”
Sở Tu Viễn bước đến vỗ lên trán nó một cái: “Chả trách Sở Mộc thấy con phiền.”