Sở Dương và Sở Ngọc vội vàng bịt lỗ tai, Sở Tu Viễn ném hài tử thật xa, đáng tiếc là dám, lập tức bước phòng ngủ đưa hài tử cho Lâm Hàn, tát một cái lên m.ô.n.g tiểu hài tử, cũng dùng lực, nhưng tiểu hài nhi đau đến mức thể run rẩy, Lâm Hàn suýt nữa buông tay.
Lâm Hàn cả giận : “Sở Tu Viễn!
“Ta cũng dùng sức.” Sở Tu Viễn chỉ tiểu hài tử nước mắt nước mũi tèm lem: “Nó cố ý đó. Không tin nàng hỏi Sở Mộc , động tay . Nó sợ cho nó gặp nàng nên mới như thế.”
Lâm Hàn trừng mắt : “Ta chuyện đó ? Ta là mới đây, tát nó một cái gì hả?”
Phiền phức.
Tiếc rằng Sở Đại tướng quân cũng dám hai chữ : “Là nó quá đáng.” Chỉ tiểu hài tử.
Tiểu hài nhi giơ tay cào .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thấy .” Sở Tu Viễn: “Tới còn đánh, khi nào nó còn quơ tới mặt bệ hạ .”
Lâm Hàn: “Bệ hạ bao giờ đánh Thái Tử.”
Sở Đại tướng quân há mồm, phát hiện lời gì để —— hoàng đế tỷ phu của là đánh thôi, hai năm sớm hận thể để tiểu Thái Tử cưỡi cổ y.
“Dịch nhi cũng khiến y tức giận như .” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn buồn lòng, nương của Thái Tử chạy mất, cha cũng cứ dăm ba hôm lên chiến trường, cũng cần mỗi ngày đều sợ hãi nhân vứt bỏ. những lời bây giờ sẽ khiến cảm thấy ngột ngạt.
Lâm Hàn hỏi: “Vậy tại nó giở trò với ?”
“Nương…” Tiểu hài nhi từ trong lòng Lâm Hàn lên, ôm cổ nàng, đáng thương gọi: “Nương…”
Sở Tu Viễn thấy thế, lập tức ngứa tay tẩn cho tên nhóc một trận —— tiểu đậu đinh thật nha, hai mặt như .
“Đi ngoài, ngoài.” Lâm Hàn giơ tay đuổi .
Sở Tu Viễn bọn họ mới bái đường mà. Lại thấy trong mắt Lâm Hàn chỉ hài tử, đột nhiên nhớ tới lời của hoàng đế tỷ phu nhà —— trong mắt Lâm Hàn .
“Trời tối , bây giờ?” Sở Tu Viễn cởi áo ngoài bên cạnh Lâm Hàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-150.html.]
Tiểu hài nhi cuống quýt nấp trong n.g.ự.c mẫu .
“Xem dọa nó kìa.” Lâm Hàn trừng mắt liếc Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn giải thích, thấy tiểu hài tử trộm thì nghĩ vạch trần tên tiểu tử . lời tới yết hầu, Đại tướng quân quyết định nuốt ngược về, nhiều thành bắt nạt hài tử.
“Là tại nó quá yếu đuối.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn nghĩ, hài tử mới lớn bằng lẽ nên là bảo bối trong lòng cha nương: “Lúc còn nhỏ như ?”
“Ta lớn cỡ nó là tự mặc y phục, tự rửa mặt, tự ăn cơm, cũng cha nương nhọc lòng.” Sở Tu Viễn liếc mắt Lâm Hàn, thấy nàng lộ vẻ mặt cho là đúng tiếp: “Nàng nó xem, tỉnh là tìm nàng. Có còn nương con đút con ăn ?” Chuyển hướng sang tiểu hài tử.
Tiểu hài nhi trốn lòng mẫu , chỉ để cho cha nó một bên mặt.
Sở Tu Viễn đánh nó, nhưng bụng nó kêu lên nên chỉ đành sai nha dọn cơm tới phòng ngủ.
Cơm nước xong tiểu hài tử cũng náo loạn nữa, Sở Tu Viễn ôm tiểu tử ngoài, lo lắng nó ngoác mồm kêu lên, quyết định ngoài gọi Sở Dương và Sở Ngọc.
Hai dỗ Đại Bảo Bảo mất, Lâm Hàn rửa mặt, Sở Tu Viễn tìm Sở Mộc, chuyện từ chỗ Lâm Trường Quân cho .
Sở Mộc nghi hoặc khó hiểu: “Sao ông tự với bệ hạ?”
“Tên cáo già chắc. Lỡ Hàn vương ý , xong lễ duyệt quân bệ hạ cũng rảnh rỗi đối phó với .” Tính toán nhỏ của Lâm Trường Quân vẫn qua mắt Sở Tu Viễn.
Sở Mộc xuy một tiếng: “Ông lo lắng ngài ? Thúc phụ chính là nữ tế của ông .”
“Đáng tiếc ông xem thẩm thẩm ngươi là khuê nữ. Chỉ cần một chút để ý nàng thì hôm nay sẽ dắt theo hai khuê nữ tới đây.” Sở Tu Viễn.
Sở Mộc: “Ta Hoàng Kỳ quy củ lễ nghi của hai nữ nhi ông đều bằng thẩm thẩm lớn lên ở huyện Phượng Tường, thật sự như ?”
“Nhìn các nàng hành lễ với Hoàng Hậu, thể thấy quy củ tồi.” Sở Tu Viễn nhớ : “Dám chống đối Lâm Trường Quân mặt bàn dân thiên hạ, ngoài việc tự cho là thanh cao thì hẳn còn nguyên nhân khác.”
Sở Mộc vẫn luôn trốn tránh các nàng, từng chính mắt thấy: “Có liên qua tới bệ hạ ?”
Sở Tu Viễn hiểu.