Lâm Hàn đương nhiên là , lấy sắc thờ , sắc suy mà tình mỏng, Tô mỹ nhân đắc ý hai năm . Ví dụ hoàng đế ám chỉ với triều thần chăng nữa, cho dù nàng ngăn cản Sở Tu Viễn, hoàng đế Thương Diệu cũng tiện trách phạt bọn họ, chỉ vì nàng và Sở Tu Viễn là ai thể thế.
Sở Tu Viễn còn thương lượng một chút: “Ta và bọn họ quen nhiều năm, cũng hiểu như nàng hiểu .”
“Bọn họ tin sợ thê tử , là sợ bọn họ ?” Lâm Hàn hỏi.
Cả hai.
Vân Mộng Hạ Vũ
mà, Sở Tu Viễn chỉ dám : “Không tin.”
“Vậy bọn họ tin .” Lâm Hàn mỉm Sở Tu Viễn, khiến Sở Tu Viễn dựng cả tóc gáy, : “Sau tụ tập với bọn họ thì mời ngoài, nếu dám đưa về phủ, lập tức tìm bệ hạ.”
Sở Tu Viễn gian nan : “… Phu nhân, nhất định như ?”
“Đại tướng quân thể thử xem.” Lâm Hàn .
Sở Tu Viễn nhịn nhăn mày: “Như thế bọn họ chẳng những sợ thê, cũng sẽ nàng là phụ nhân đanh đá.”
“Phụ nhân đanh đá thì ?” Lâm Hàn hỏi : “Không chuyện khó , mấy bằng hữu đó của , chừng hôm nó đó sẽ bệ hạ lôi chém, cần thiết để ý cái của bọn họ.”
Tay Sở Tu Viễn dừng giữa trung, trừng mắt dám tin.
“Ta đúng ?” Lâm Hàn vui vẻ: “Là nào suýt chém?”
Sở Tu Viễn do dự một lát: “… Đã quên.”
Lâm Hàn hừ một tiếng.
“Viên Hạo.”
Âm thanh của Sở Mộc từ trong phòng vọng .
Lâm Hàn thể xoay : “Ngươi thể đây ?”
“Có thể thể, thể a.” Sở Mộc nhảy từ cửa sổ.
Lâm Hàn: “Khi nào?”
“Lần xuất chinh, đội binh do dẫn dắt đại bại, trở về bệ hạ biếm thành thứ dân. Bây giờ phục chức chẳng qua do đại thắng. Nếu còn bại trận thì chẳng mồ xanh cỏ .” Sở Mộc .
Lâm Hàn Sở Tu Viễn: “Đại tướng quân, cho cơ hội .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-189.html.]
“Hôm đó sẽ tiến cung.” Sở Tu Viễn hết hy vọng, hết hy vọng: “ phu nhân cùng tới điện Tiêu Phòng.”
Hoàng Hậu là rộng lượng, chỉ cần ám chỉ một chút chuyện nàng ngăn cản Sở Tu Viễn đến Tô gia, chừng Hoàng Hậu cảm tạ nàng đó chứ.
Lâm Hàn nghĩ ngợi gật đầu: “Được thôi.”
“Phu nhân, Đại tướng quân, Tô gia tới.”
Người gác cổng chậm rãi
Lâm Hàn đột nhiên xoay sang chỗ khác: “Ai?”
“Tô gia, hình như là tới đưa thiệp mời.” Người gác cổng Sở Tu Viễn, trong mắt là bất an.
Sở Tu Viễn lập tức : “Ta phu nhân.”
“Cho rằng thể khó ?” Lâm Hàn trừng một cái, với gác cổng: “Nhận !”
Sở Mộc ngạc nhiên hỏi: “Nhận ?”
Lâm Hàn phất tay ý bảo gác cổng nhận thiệp mời.
“Nhận thì ?” Lâm Hàn hỏi Sở Mộc.
Sở Mộc: “Ngài sẽ , nhận thiệp mời của , cái , cái mâu thuẫn .”
“Ai ? Thúc phụ ngươi là Đại tướng quân, con mèo con chó, để nhận thiệp mời giữ thể diện cho Tô gia chứ, thì cứ , thì . Hắn thể dâng tấu chương bẩm báo cho bệ hạ ?” Lâm Hàn liếc mắt Sở Tu Viễn, thấy phản ứng: “Hơn nữa cũng để cho thế nhân Đại tướng quân mềm lòng lương thiện, việc gì cũng gửi thiệp mời qua đây, chúng thể ?”
Sở Mộc ngẫm : “Không thể .”
“Vậy xong .” Lâm Hàn .
Sở Tu Viễn : “Nói như nàng thì đơn giản .”
“Đối với bá tánh bình thường mà chuyện đơn giản. đối với Đại tướng quân một vạn như thì vô cùng đơn giản.” Lâm Hàn : “Ngoại trừ đế hậu, nào dám giáp mặt trào phúng . Cho dù thì thể đáp trả. Chàng sợ mất mặt thì cứ với , để xử lý!”
Sở Mộc rét run, vội vàng thúc phụ nhà .
Sắc mặt Sở Tu Viễn đại biến: “Không cần. Ta phu nhân, cái gì cũng phu nhân, cần phu nhân nhọc lòng mặt.”
“Vậy đừng mà bằng mặt bằng lòng.” Lâm Hàn nhắc nhở một câu.