“Lâm thừa tướng . Lâm phu nhân mới tìm Lâm thị, suýt nữa khiến Lâm thị tức đến ngất .” Sở Tu Viễn .
Thương Diệu khẽ một tiếng: “Lời ngươi tin nổi ?” Không đợi Sở Tu Viễn lên tiếng, sáng mấy thái giám hôm nay đang trực: “Các ngươi tin ?”
Mấy đồng thời lắc đầu, Lâm phu nhân tức giận đến ngất còn tạm .
“Đó là bệ hạ bà cái gì.” Sở Tu Viễn cũng nhảm, chỉ một câu: “Bà Lâm Hàn sinh con , để Lâm Vũ gả tới sinh con cho thần, chờ phu nhân thần già , cũng hầu hạ.”
Thương Diệu cùng với thái giám cung nữ trong điện Tuyên Thất đồng thời ngẩng đầu về phía Sở Tu Viễn, lộ ánh mắt khó thể tin nổi, chỉ thiếu chút nữa rõ, là lỗ tai bọn họ hỏng , hoặc là đầu Lâm phu nhân hỏng .
Thương Diệu véo chân một cái, đau đến hít sâu một , tỉnh táo : “Bà cho là Đại Bảo, Nhị Bảo cùng Bảo Bảo tồn tại ? Nàng sinh con cho ngươi, cũng sợ Đại Bảo Bảo nhà ngươi đợi nàng sinh mà vung móng vuốt cào nàng một trận ?”
“Việc kỳ thật cũng dễ hiểu.” Sở Tu Viễn : “Bọn họ vẫn khinh thường phu nhân của thần, cho rằng cho nàng một khuôn mặt tươi cũng là bố thí cho nàng.”
Thương Diệu: “Nàng ngoại trừ là nữ nhi Lâm gia thì còn là phu nhân ngươi nữa đấy.”
“ Đại Bảo, Nhị Bảo và Bảo Bảo là do nàng sinh . Theo quan điểm của bình thường, nàng đối xử với hài tử đến , hài tử cũng sẽ thích nàng. Cho nên nàng tự sinh một đứa, hết tới khác vẫn mang thai, lúc Lâm phu nhân tìm tới, đối với nàng chính là đưa than trong tuyết, nàng nên mang ơn mới .” Sở Tu Viễn : “Chỉ là nàng là bình thường. Nữ tử bình thường quan tâm hài tử do sinh , tương lai hiếu thuận hiếu thuận. Còn nàng thì thèm để ý, bởi vì nàng tiền, nếu như hài tử bất hiếu thì nàng thể mời tám, thậm chí là mười nha chỉ chiếu cố riêng cho một nàng.”
Thương Diệu hiểu : “Trách nàng yêu tiền như . Cho nên ngươi tiến cung thúc giục trẫm nhanh chóng xử lý ông ?”
“Thần dám.” Sở Tu Viễn vội vàng .
Thương Diệu khoát tay áo: “Vậy ngươi lui .”
“Giống khoai đỏ.” Sở Tu Viễn phun ba chữ.
Thương Diệu hạ tay xuống, bảo nhanh chóng .
Sở Tu Viễn chọn mấy ý trọng điểm trong cuộc chuyện của Lâm Hàn với mấy thôn dân cho , liền thấy Thương Diệu lâm trầm tư suy nghĩ. Sở Tu Viễn cũng quấy rầy , thẳng đến khi Thương Diệu hồn bảo lui , Sở Tu Viễn liền thuận thế rời khỏi, trực tiếp hồi phủ.
Lâm Hàn Sở Tu Viễn “Kiên nhẫn chờ mấy ngày” là ám chỉ trong “Mấy ngày” . Cho nên nàng cũng chuẩn tinh thần để nương của nàng vì Lâm Vũ tìm tới cửa.
Mùng bảy tháng tư, Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc chân thượng triều, chân gác cổng đến báo, tiểu Lâm phu nhân cầu kiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-217.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn ngoài ý , bảo gác cổng mang đến phòng nghị sự. mà, điều khiến Lâm Hàn bất ngờ chính là nương của nàng cũng giống y như - nước mắt lưng tròng, giống như ruột c.h.ế.t .
Lâm Hàn buồn , nữ nhân nhiều hơn cả Đại Bảo Bảo nhà nàng chứ?
“Có chuyện gì ? Ai bắt nạt bà thế?” Lâm Hàn thèm để ý hỏi.
Nước mắt Phương thị tuôn như bão tố.
Lâm Hàn nhướng mày, hình như diễn, giống như thật sự thật sự thương tâm.
“Cha nạp , cần bà nữa ?” Lâm Hàn .
Phương thị lau nước mắt, giọng mang theo tiếng nức nở : “Đã lúc nào mà ngươi còn trêu chọc cha ngươi, ngươi còn trái tim hả? Tại một nữ nhi ác độc như ngươi chứ. Ông trời ơi, sống thế nào đây…”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, sống như thế nào thì c.h.ế.t cũng , chôn cùng với nữ nhi ruột của bà .
“Tới tìm chính là vì cho xem ? Vậy ngươi cứ từ từ nhé.” Lâm Hàn sang phía Hồng Lăng và Lục Hà vì lo lắng mà theo tới: “Đi lấy cho một chén , lấy một ít trái cây sấy khô mấy ngày mua ở chỗ thương nhân Tây Vực…”
“Ngươi còn tâm tư uống ?”
Tiếng dừng , Phương thị khó thể tin Lâm Hàn.
Lâm Hàn phí công khắp nơi bà : “Không nữa ? Vậy thì .”
Phương thị nghẹn họng.
Lâm Hàn đợi bà mở miệng : “Không nên thế nào ? Không vội, cứ từ từ suy nghĩ, Hồng Lăng, …”
“Ta !” Phương thị đột nhiên hét lên.
Lâm Hàn giật : “Bà nhỏ một chút , .”
“Lão gia của Đình uý mang .” Phương thị xong nước mắt cũng trào theo.