Sở Dương thấy sắc mặt cha nó , vội vàng thúc giục tiểu Thái tử: “Đi mau, mau!”
Sở Ngọc lôi kéo Đại Bảo Bảo chạy tới nhà của mấy hài tử trong thôn.
Thương Diệu ho nhẹ hai tiếng, trong mắt tràn ngập ý , nhỏ giọng : “Sở Đại tướng quân, địa vị trong nhà của khanh thật lầ thấp nha.”
“Nếu ngài mở miệng hỏi, nó cũng dám cần ngài đó.” Sở Tu Viễn nhắc nhở y.
Thương Diệu: “Tiểu hài tử bốn tuổi thì gì, thì cũng bình thường thôi, gì đến nỗi tức đỏ mặt như .” Nói xong bèn đánh giá Sở Tu Viễn một hồi.
Sở Tu Viễn để ý đến y, nhưng y chỉ là hoàng đế mà còn là tỷ phu của , thể giải thích: “Đại Bảo Bảo bán dưa kiếm bạc. Dịch nhi chuyện . Nếu nó thì đòi bán dưa kiếm bạc cho xem.”
Thương Diệu nhỏ giọng : “Cái thì dễ , trẫm bày cho nó một sạp hàng ở Bắc Cung, để cung nữ và thái giám giả dạng khách nhân tới mua là .”
Sở Tu Viễn hé miệng, cũng nên gì cho .
“Ngài đúng là chơi nha.”
Âm thanh của Lâm Hàn từ lưng hai truyền tới.
Thương Diệu xoay , thấy vẻ mặt trào phúng của nàng: “Không ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đương nhiên ! Những đó dám cò kè mặc cả với nó, cũng dám mua, nó thể cảm nhận gian khổ của chuyện buôn bán?” Lâm Hàn trợn trắng mắt: “Lúc Đại Bảo bán dưa, là Đại Bảo Bảo tự rao hàng, ai dám để nhi tử của ngài la hét bán hàng chứ?”
Thương Diệu ngẫm thấy cũng đúng: “Bị ngươi như chơi đồ hàng .”
“Ngài bày sạp ở nhà thì giống như chơi đồ hàng thôi.” Lâm Hàn : “Ta một cửa hàng ở chợ đông, thể cho bệ hạ mượn dùng, phí thuê thể thương lượng, một quan một ngày là .”
Thương Diệu: “Một quan? Sao ngươi ăn cướp luôn !?”
Lâm Hàn thầm nhủ, thể gọi cái là ăn cướp chứ.
“Cửa hàng ở chợ đông đắt đỏ, còn thường xuyên thuê tới quét tước, một quan là ít .” Lâm Hàn đợi y mở miệng, : “Một quan để dạy cho nhi tử nhà ngài cái gì gọi là “lao động vất vả”, cảm thấy lời nha.”
Thương Diệu , vô cùng đắc ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-239.html.]
Lâm Hàn lập tức dự cảm , đang hỏi y cái gì, Thương Diệu : “Đa tạ phu nhân nhắc nhở, về sẽ cho đến chợ đông mua một cửa hàng.”
Lâm Hàn đổi sắc mặt, gượng : “Không đáng , năm trăm đồng, ?”
“Một trăm! Chắc giá!” Thương Diệu .
Hô hấp của Lâm Hàn ngưng , một trăm đồng , chẳng bằng nàng cho khác thuê: “Quả nhiên, nên mong chờ gì ở nam nhân mà.”
“Lại thô liễu ki bá tế liễu đẩu, thế nhân đô hiềm lão bà sửu ?” Thương Diệu cướp lời : “Sao ngươi thấy càng nhiều cặp phu thê ngày ngày bầu bạn, cho dù núi vàng mặt cũng hề đổi.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Không nhiều hơn, chỉ ít hơn, trong thiên hạ chắc chỉ một ngài thiếu bạc là gì, mà thê tử nhà ngài cũng thành thật lời, khiến ngài nhọc lòng, còn giúp ngài an bài hậu viện thỏa đáng. Ta thấy đời chỉ nam nhân là tệ bạc.”
Sở Tu Viễn chạy, vì dính chưởng luôn là chứ: “Phu nhân, nàng đả kích ngoài thì thôi , tính cả vi phu đó .”
“Tới mà nàng còn tính , lẽ nào bỏ qua cho ngươi?” Thương Diệu trừng mắt Sở Tu Viễn.
Đại tướng quân càng về nhà: “Phu nhân, gà nàng mua ?”
“Gà?” Hắn chuyển đề tài quá nhanh, Lâm Hàn nhất thời kịp phản ứng: “À, trong thôn đang gom giúp, xem khoai lang.”
Sở Tu Viễn một đống than rực lửa cách đó xa: “Không ai đụng tới.”
Thương Diệu: “Khoan tới khoai lang. Sở phu nhân, một trăm đồng ?”
Để cũng chẳng gì, hơn nữa nhà trống dễ hư hại, Lâm Hàn đáp ứng: “Thêm một trăm nữa.”
Thương Diệu lạnh: “Ngươi cò kè mặc cả với ?”
Lâm Hàn lập tức thế nào là một hai : “Được , , xem như cho tiểu ngoại chất nhà mặt mũi.” Lại vẫy tay về phía mấy củ khoai lang.
Thương Diệu tức đến bật , chỉ Lâm Hàn với Sở Tu Viễn: “Thấy ? Đây là đức hạnh của phu nhân nhà ngươi đó —— tiện nghi còn khoe mẽ.”
“Bệ hạ, nàng chỉ là thích bạc thôi mà.” Sở Tu Viễn nhắc nhở Thương Diệu: “Lúc nãy ngài nên đáp ứng nàng.” Thấy Thương Diệu trừng mắt, vội vàng : “Nàng còn phương pháp biến khoai lang thành bột. Ngài thưởng nàng trăm lượng hoàng kim .”
Một quan và trăm lượng hoàng kim, tên ngốc cũng nên chọn cái nào.
Thương Diệu thừa nhận bản là kẻ ngốc, cũng thừa nhận chuyện y quên: “Lúc về hỏi phu nhân nhà ngươi khi nào thì cái thứ bột , trẫm đưa qua đó.” Lại chỉ Sở Tu Viễn: “Không cho nàng!”