Sở Tu Viễn nhíu mày: “Bộ dáng ấp a ấp úng như là thế nào! Ta và phu nhân thể ăn thịt ngươi .”
Người gác cổng vội vàng : “Là ngoại công, ngoại bà và cữu cữu của tiểu công tử tới.”
“Ai?” Lâm Hàn rõ.
Sở Tu Viễn hiểu : “Là nhà ngoại của Bảo Bảo ?”
“Bọn họ?” Lâm Hàn sửng sốt, nghi hoặc khó hiểu: “Bọn họ tới gì.”
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến một khả năng —— ngoài ai cũng đồn đãi Đại tướng quân khắc phụ khắc mẫu khắc khắc thê, vì hoàng đế Thương Diệu hạ lệnh cấm nên ngoài trong phủ và một ít trong cung thì ai mẫu của Đại Bảo Bảo c.h.ế.t kỳ quặc. Bao gồm cả nhà ngoại tổ phụ của Đại Bảo Bảo.
Trước nhà họ dám tới đây khả năng cao là do lo sợ Sở Tu Viễn khắc c.h.ế.t bọn họ. Hiện nay dám đến chỉ vì Lâm Hàn gả qua hai năm mà vẫn bình yên vô sự, trong phủ cũng chẳng thêm nào c.h.ế.t —— Đại tướng quân vốn chẳng là thiên sát cô tinh gì hết.
Nhắc tới chuyện , Lâm Hàn sang hỏi Sở Tu Viễn: “Chàng tính toán thế nào?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn lạnh: “Nói rõ chân tướng cho bọn họ , một đao cắt đứt.”
“Ngài là Đại tướng quân nhân.” Lâm Hàn nhắc nhở , chủ động cho ngoài cắm sừng, ai mà tin chứ.
Sở Tu Viễn: “Nàng chôn cùng nương củ và nương của Đại Bảo, Nhị Bảo, bọn họ tin cũng tini. Việc do mà , để giải quyết .”
Lâm Hàn mừng rỡ thở phào, cũng chẳng thèm động chân. nghĩ đến chuyện Đại Bảo Bảo xem nàng như mẫu, nếu gì khiến Lâm Hàn cảm thấy bất an nên sai Hồng Lăng gọi tất cả hạ nhân trong nhà tới, cấm bọn họ đàm luận về mẫu của Đại Bảo Bảo.
Nếu phát hiện, xử lý theo luật.
Người trong phủ đều đương gia chủ mẫu của bọn họ đến hoàng đế mà cũng dám chế nhạo, nếu thu thập bọn họ, cho dù bọn họ chẳng gì sai thì cũng thể khiến bọn họ sống c.h.ế.t xong. Thế nên từ đó về , một nào dám nhắc tới chuyện mẫu của ba hài tử.
Sở Tu Viễn cũng để Lâm Hàn chờ quá lâu, ước chừng một nén nhang, Sở Tu Viễn trở , mặt còn lộ vẻ hứng thú vui vẻ.
Lâm Hàn thấy thế thì buồn : “Nói chuyện tên quản gia xa đó khiến hồ hởi thế ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-269.html.]
“Ta vẫn luôn cảm thấy bọn họ sẽ tìm tới, bây giờ giải quyết xong xuôi hết , giống như nhổ một cây đinh , nếu là nàng thì nàng cũng vui vẻ thôi.” Sở Tu Viễn đưa mắt liếc nàng: “Hay là nàng cứ cách hai ba bữa bọn họ tới tìm nàng?”
Lâm Hàn liên tục lắc đầu, theo đến trung đường mới hỏi: “Sao bây giờ tìm tới? Chẳng lễ tết gì.”
“Thời kì giáp hạt.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn lập tức ngộ : “Đòi bạc ? Không đúng, nàng cũng là Trường An, cha nàng giữ một chức quan nhỏ, theo lý thuyết cũng nghèo nha.”
“Nàng hai , đều tới tuổi thành , mua hai tiểu viện ở Trường An cùng một lúc, chuẩn hai phần lễ hỏi, đối với nhà bọn họ mà thì thật sự chút khó khăn.” Sở Tu Viễn tính toán giá cả ở Trường An một chút: “Cả nhà mười mấy miệng ăn, thể vì cưới hai tức phụ mà sống khó khăn, cho nên…”
Lâm Hàn : “Cho nên nghĩ đến con dê béo là —— dùng cái lý do thời kỳ giáp hạt quang minh chính đại tới tìm đòi bạc.”
Sở Tu Viễn lắc đầu , phản đối, đáp lời: “Sau thể xảy những chuyện như nữa, nếu gặp cứ trực tiếp đuổi , bằng đời sẽ bọn họ cắn chặt buông.”
Lâm Hàn đuổi . Bỗng nhiên nghĩ đến ba nương của ba hài tử, bên phía Đại Bảo Bảo giải quyết, hai nhà bên càng nghèo hơn, khả năng bọn họ tìm tới cửa thật sự nhỏ.
Chả trách từ cổ chí kim cưới hỏi đều chú trọng việc môn đăng hộ đối.
“Ta xử trí thế nào.” Lâm Hàn thầm , đối với nàng mà , nếu mang ơn đội nghĩa thì nàng thể cho một chút đồ vật nhưng bạc chắc chắn là . Nếu giống như đám Lâm gia , Lâm Hàn thầm, khiến cho bọn họ biến khỏi Trường An, nàng mang họ Lâm nữa!
Sở Tu Viễn tất nhiên vô cùng yên tâm về Lâm Hàn, chỉ là để nàng chuẩn tâm lý : “Ngày mai Mộc nhi trở về, chúng ăn lẩu ?”
Lâm Hàn sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Chàng ăn ?”
Sở Tu Viễn sờ mũi.
Lâm Hàn: “Nói xem món nào động lòng ?”
“Là món lẩu mala nàng đó.” Sở Tu Viễn ngượng ngùng trả lời.
Lâm Hàn , thì là tay nghề của nàng thu phục Đại tướng quân : “Được, đợi lát nữa sẽ chỉ cách cho đầu bếp.”