Sáng hôm , Lâm Hàn dỗ dành Đại Bảo Bảo đến học đường, đó dạy nhà bếp sa tế.
Sau khi xong Lâm Hàn chộp lấy một cái bánh hấp chấm thử, lập tức cay đến mức mặt mũi đỏ bùng, Hồng Lăng sợ hãi rót nước lạnh: “Phu nhân, mau uống.”
Lâm Hàn uống một hết nữa gáo nước, khiến đầu bếp hoảng sợ nhẹ, vội vàng đổ chảo sa tế. Lâm Hàn vội vàng giơ tay ngăn cản: “Thêm một chút giấm ——” dầu mè. Đáng tiếc chỉ mới gieo hạt mè: “Thôi bỏ , thêm một chút giấm . Ta thấy cay chắc tướng quân sẽ thấy ăn.”
“Phu nhân, đỡ ngài về phòng nghỉ ngơi một lát nhé?” Hồng Lăng lo lắng .
Lâm Hàn nghĩ mang gương mặt đỏ như gấc tới lui trong phủ cũng nên cũng theo Hồng Lăng trở phòng ngủ, Lâm Hàn cho nàng lui , đó lẻn gian tìm đậu phộng.
Mấy năm mạt thế Lâm Hàn từng trồng đậu phộng, lương thực trở nên khan hiếm, Lâm Hàn bận rộn đánh tang thi nên cũng còn trồng mấy thứ hạt dưa, đậu phộng thể chống đói nữa.
Hiện tại còn lo ăn lo mặc, Lâm Hàn nghĩ tới thì thôi, nhớ thì cũng nên lấy gieo trồng .
Trong phủ còn chỗ, Lâm Hàn bèn trồng trong gian, chỉ cần chọn lựa hạt giống , trồng lúc nào thì trồng.
Bận rộn trong gian một hồi lâu, Lâm Hàn mệt đến mức vã mồ hôi đầy đầu, tỉnh khi ngủ một giấc thì Sở Mộc trở .
Không ngoài dự đoán của Lâm Hàn, Sở Mộc gầy hơn, tinh thần và thành thục trọng hơn. mà, cũng chỉ là thoạt . Ở chung với Đại Bảo Bảo đầy thời gian hai nén hương mà một lớn một nhỏ bắt đầu lải nhải.
Sở Mộc Đại Bảo Bảo chẳng những học đường, còn đang học b.ắ.n tên, lập tức mồm mép trêu chọc Đại Bảo Bảo.
Đại Bảo Bảo cũng nhường , giơ nắm tay nhỏ đuổi đánh.
Sở Mộc chạy trốn trào phúng: “Đệ luyện thêm nửa năm, , mười năm võ công nữa mới thể đuổi kịp .”
Tiểu hài nhi dừng , xoay tìm cha nó: “Con học võ công!” Nghiêm túc to.
Sở Tu Viễn: “Con còn nhỏ, chờ thêm hai năm nữa.”
“Con cần!” Tiểu hài nhi cao giọng .
Lâm Hàn tiếp: “Con từng qua chuyện dục tốc bất đạt ?”
Tiểu hài nhi lắc đầu theo bản năng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-270.html.]
Lâm Hàn: “Cây con nhổ lên, vì tiếp tục phát triển thì c.h.ế.t , từng với con ?”
Tiểu hài tử nghĩ tới, méo miệng nức nở: “Con chết, con chết… Nương, con chết…”
Sở Tu Viễn trừng mắt liếc Sở Mộc, xem chuyện ngươi .
Sở Mộc: “Đệ c.h.ế.t . Ta học võ năm bảy tuổi. Ta học mười ba năm, chắc chắn sẽ lợi hại hơn . Chờ ——”
“Con cũng học mười ba năm.” Tiểu hài tử đợi xong lớn tiếng ồn ào.
Đại Bảo Bảo quá yếu ớt, Sở Tu Viễn vẫn luôn lo lắng nó biến thành dạng tứ chi bất động, ngũ cốc bất phân, ăn chơi trác táng nên nó thể cảm thấy yên tâm, : “Con học mười lăm năm, nhiều hơn hai năm, chắc chắn thể đè xuống đất mà đánh.”
Tiểu hài nhi nghĩ tới cảnh nó thể dẫm Sở Mộc chân, lập tức nín mỉm : “Con học mười lăm năm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đại tướng quân, phu nhân, tiểu công tử, học võ cũng ăn cơm nha.” Lục Hà mở miệng .
Lâm Hàn bỗng nhiên nhớ tới bữa trưa: “ đúng, dọn cơm.” Nồi lẩu mala và sa tế đặt ở phía của Sở Mộc và Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn lo lắng hai bọn họ ăn quá nhiều sẽ nhiệt, thấy Sở Tu Viễn gắp một miếng thịt trong nồi chấm sa tế, vội nhắc nhở: “Thứ tính nóng, uống giải nhiệt cũng vô dụng.”
Sở Tu Viễn Lâm Hàn ít khi vui đùa trong chuyện ăn uống, vội vàng gắp thịt nhúng nồi canh suông, gạt một ít sa tế.
Sở Mộc lau mồ hôi tràng, thoải mái thở dài một : “Vẫn là cơm nhà ngon nhất.”
“Có thể ở mấy ngày?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Mộc vươn bốn ngón tay.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Hàn dặn dò nhà bếp ngày mai mua thêm nhiều thịt dê, thịt gà và cá, ít mua thịt heo . Ăn thịt dê, thịt gà và cá sẽ béo, cho nên tiểu hầu gia ngây ngốc ở nhà bốn ngày cũng chẳng mập lên, tự nhiên cũng khiến cho đồng liêu hâm mộ ghen ghét, chỉ cho rằng việc thành.
Sở Mộc trở về, trời cũng dần ấm.
Sở gia dẹp hết những bộ y phục dày cộm, đổi sang loại mỏng nhẹ mát mẻ, cây bông Lâm Hàn gieo trồng cũng nảy mầm.
Lúc mấy hài tử học, Lâm Hàn lấy sổ tay hướng dẫn gieo trồng bông, dùng chữ phồn thể chép bộ phương pháp trong đó giao cho Hà An, kêu cho lão Hà .