Thương Diệu lạnh: “Bớt dùng cái giọng điệu dỗ Đại Bảo Bảo nhà ngươi đến đây dỗ trẫm ! Việc trẫm cho ngươi ghi sổ cho ngươi trước!” Chỉ Lâm Hàn: “Cũng đừng mong đòi được thứ gì ——” thấy Sở Tu Viễn đột nhiên mặt quỷ, trong lòng hoàng đế Thương Diệu đột nhiên có dự cảm tốt, nữ tử còn việc giấu y: “Đừng mong trẫm sẽ trọng thưởng. Nếu công thức này là thật, trẫm ——”
“Thưởng cái gì?” Lâm Hàn vội hỏi.
Thương Diệu: “Khoai lang và bắp, mỗi thứ hai ngàn cân!”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Lâm Hàn nhắc nhở y.
Thương Diệu tức giận : “Trẫm là thiên tử!”
Lâm Hàn thầm , thiên tử cũng là , lòng người khó đoán, hôm nay ngày mai quên cũng là chuyện bình thường.
Thương Diệu thấy biểu cảm của Lâm Hàn thì biết nàng cũng chẳng thốt được lời nào , cũng lười nàng nói, đầu chạy mất.
Sở Tu Viễn đuổi theo, chú ý tới Lâm Hàn, giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, nhỏ giọng : “Việc về nhà ——”
“Gia pháp hầu hạ?” Lâm Hàn cắt ngang lời hắn.
Biểu cảm của Đại tướng quân đột biến, thoắt đỏ thoắt trắng, hận thể lấp kín miệng nàng: “Mau lên xe!”
Lâm Hàn nghĩ đều nên đã tự đánh xa tới đây. Tùy Sở Tu Viễn lên xe, cấm vệ đánh xe giúp hai người.
Thương Diệu vào xe mới phát hiện chỉ còn lại một mình y, Đại tướng quân của y theo lão bà nhà hắn rồi, thầm mắng một tiếng rồi lệnh cho cấm vệ hồi cung.
Sở Tu Viễn và Lâm Hàn về phủ Đại tướng quân, vừa tới nơi Sở Tu Viễn đã túm Lâm Hàn vào phòng ngủ.
Lâm Hàn thoát khỏi tay hắn, cởi áo tháo thắt lưng, Sở Tu Viễn nghi hoặc: “Nàng gì vậy?”
“Không nên dùng gia pháp ?” Lâm Hàn cười, chớp mắt nhìn hắn.
Sở Tu Viễn tức khắc cảm thấy mắt tối sầm, nếu ngày nào đó hắn lăn chết thì cũng là bị nàng làm cho tức chết.
Ổn ̣nh lại tinh thần, Sở Tu Viễn mặc lại xiêm y cho nàng: “Đừng giận . Lúc trước đã nói nào? Ta và nàng phải làm cùng , và nàng phải cùng , nàng lại thừa dịp tiến cung chuồn mất. Thêm mấy lần như vậy, c.h.ế.t chiến trường cũng sẽ bị nàng hù chết.”
“Vậy thì lá gan của chàng cũng thật nhỏ.” Lâm Hàn hừ một tiếng.
Sở Tu Viễn nghẹn lời: “Bệ hạ rất tức giận. Bởi vì bệ hạ cho rằng địa long xoay , suýt nữa bị dọa ngất. Cho nên lúc nàng cò kè mặc cả với bệ hạ, đã nháy mắt với y, y mới biết nàng còn có chuyện gạt y.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn đột nhiên ngẩng đầu: “Khó trách lúc y nói tới ban thưởng lại khựng lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-274.html.]
“Hạt vừng, hạt vừng đó!” Sở Tu Viễn: “Sớm muộn gì cũng phải báo cho bệ hạ.”
Lâm Hàn gật đầu: “Ta muốn nói nhưng phải nói bằng cách này.”
“Vậy nàng muốn thế nào?” Sở Tu Viễn khó hiểu, hai ngàn cân bắp cùng và khoai lang cũng ít.
Lâm Hàn: “Ta Trương Hoài.”
Sở Tu Viễn cứng họng: “Nàng, nàng, nàng muốn ai?!”
“Nhìn chàng khẩn trương kìa, thu phục hắn. Không muốn hắn làm cái khác.” Lâm Hàn vừa nói vừa trừng mắt.
Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, ngay đó hỏi: “Nàng còn muốn làm gì?”
“Ta muốn thì chàng sẽ đồng ý ?” Lâm Hàn tủm tỉm .
Sở Tu Viễn hít một thật sâu: “Ta đồng ý, trừ phi chết!”
“Vậy là được rồi.” Lâm Hàn liếc , mở cửa ngoài, Sở Đại Bảo Bảo cầm một bông hoa màu trắng chạy tới. Lâm Hàn vui vẻ: “Đại Bảo Bảo cho nương à?”
Tiểu hài tử dừng , gật đầu thật mạnh, giơ tay lên: “Nương, cho nương hoa nè, thơm thơm.”
“Thật ngoan!” Lâm Hàn sờ đầu tiểu hài tử: “Đang muốn xin gì đây?”
Tiểu hài tử cần nghĩ ngợi: “Con muốn dưa hấu, cắt thành một nửa, con dùng thìa xúc ăn.”
“Con thật đúng là biết cách ăn.” Sở Tu Viễn liếc nhìn bông hoa trong tay Lâm Hàn, tức giận : “Học nương con đó à?”
Lâm Hàn: “Là nhi tử của đương nhiên phải học từ rồi.”
“Cảm ơn nương.” Đại Bảo Bảo xoay , hô to: “Lục Hà, nương đồng ý rồi, mau cắt dưa .”
Lâm Hàn lắc đầu bật , đưa hoa trong tay cho Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn nhận: “Đưa làm gì?”
“Cũng Đại Bảo Bảo nhặt ở , lại bóng dầu thế này.” Lâm Hàn nhíu mày, đột nhiên trợn to mắt, về phía Sở Tu Viễn.
Sắc mặt Sở Tu Viễn đột biến, đưa mắt nhìn Lâm Hàn, phu thê hai đồng loạt chạy phía .