Gia đinh và nha hoàn rõ nguyên do cũng nhấc chân đuổi theo.
Tới nơi lại thấy sắc mặt của hai vị chủ nhân nhà mình vô cùng khó coi, dường như đang cố gắng kìm nén cơn giận.
Hồng Lăng nhỏ giọng hỏi thử: “Phu nhân, xảy chuyện gì?”
Lâm Hàn hít sâu một , nhìn sang Sở Tu Viễn, chàng nghĩ thế nào.
Sở Tu Viễn nhìn từng luống vừng chỉ còn lại lá, cả giận : “Hôm nay đánh chết nó, —— buông tay, phu nhân!”
“Hình như nó biết, và chàng cũng nói với nó thứ này có thể ăn.” Lâm Hàn đột nhiên nghĩ tới chuyện này, cho nên có đánh Đại Bảo Bảo một trận thì hài tử những phục mà còn có thể nhân lúc bọn họ chú ý vặt hết những cây còn lại.
Đức hạnh của hài tử này như thế nào, Sở Tu Viễn và Lâm Hàn rất rõ ̀ng, nó làm được đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn: “Vậy nàng nói nên làm thế nào bây giờ?”
“Chàng phải nói đạo lý với nó, phải mô ̉ cây vừng như một thứ chỉ có thể tìm thấy ở trời, dưới đất có.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Ta ở bên cạnh , nó chắc chắn sẽ tin tưởng chẳng mảy may nghi ngờ, rất có thể nó sẽ khổ sở tự trách.”
Sở Tu Viễn cảm thấy thể, nhưng đối phó với tên tiểu tử còn cao hơn trời này, đánh một trận thể giải quyết vấn đề, chỉ có thể vừa đấm vừa xoa.
“Tạm thời thử xem.” Sở Tu Viễn trầm ngâm một lát rồi .
Lâm Hàn sai Hồng Lăng lấy cho nàng một củ gừng.
Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu, thu thập tên nhóc quậy phá Đại Bảo Bảo thì cần gì đến gừng.
“Có gừng mới khóc được.” Lâm Hàn .
Sở Tu Viễn bừng tỉnh đại ngộ, tức khắc cảm thấy đồng tình với nhi tử nhà hắn, tiện đà tưởng tượng “về tình có thể tha thứ”, trước tên tiểu tử này làm ít chuyện xấu, đáng bị trừng trị một lần.
Đến chủ viện, Sở Tu Viễn xụ mặt gọi Đại Bảo Bảo tới mặt, chỉ vào bông hoa trong tay hắn rồi nói: “Biết cái này là gì ?”
“Hoa a.” Đại Bảo Bảo nghiêng đầu cha nó: “Con cho nương, cho cha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-275.html.]
Sở Tu Viễn nháy mắt muốn cho nó một cái ́t: “Bất luận là cho ai thì con cũng đã làm sai rồi. Biết vì ? Có phải nương đã nói với con, tuyệt đối được đụng vào hoa cỏ trong hậu viện .”
Tiểu hài nhi chớp chớp mắt: “Nương có nói được hái cái này.”
“Tất cả cũng bao gồm cả cái này.” Sở Tu Viễn.
Tiểu hài tử hé miệng, Sở Tu Viễn cho rằng nó còn gì để nói thì lại tiểu hài tử hợp tình hợp lý phản bác: “Lúc nương nói còn có cái này.”
Sở Tu Viễn theo bản năng hỏi, con biết là có. Bỗng nhiên nghĩ đến nó thể nào nhớ được năm trước đã trồng vừng , nhưng nếu nói như vậy thì lại thể trách phạt nó: “Ai ? Năm ——”
“Lục Hà .” Tiểu hài nhi lớn tiếng : “Cha, cần gạt con, con lớn rồi.”
Sở Tu Viễn sang Lục Hà: “Ngươi ?”
Lục Hà vội đáp: “Tiểu công tử hỏi nô tỳ hoa trắng này có ăn được , nô tỳ , phu nhân chỉ mới trồng năm nay. Tiểu công tử , phu nhân có làm cho ngài ấy ăn, còn nằm dưới một lớp đất, thể ăn nên mới bẻ hết như vậy.” Nàng ấy chỉ vào bông hoa trong tay Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn: “Sao ngươi cản lại?”
“Hoa rơi xuống đất rồi mà con được cho nương ?” Tiểu hài nhi trừng lớn đôi mắt, đợi Sở Tu Viễn mở miệng đã sang Lâm Hàn: “Nương, cha hư, nương đừng ngủ với cha, sang ngủ với con . Con nhường cho nương nửa cái giường.”
Lâm Hàn , đầu nhìn Sở Tu Viễn, chàng thấy ?
Đại tướng quân lại lên cơn đau tim, muốn đánh nhi tử: “Đại Bảo Bảo, bớt lý luận với . Có biết vì và nương con lại thẩm vấn con ?”
“Chỉ có cha, nương .” Tiểu hài tử , hừ một tiếng, lại về phía Lâm Hàn.
Sở Tu Viễn đưa tay còn lại bắt lấy tiểu hài tử: “Đây chính là món ngon đệ nhất thiên hạ.”
Tiểu hài tử đang giãy dụa bỗng chốc cứng đờ, dám tin tưởng trừng lớn mắt, món ngon nhất ? Lại đánh giá bông hoa màu trắng , tiểu hài tử duỗi tay bắt một bông nhét vào miệng.
Sở Tu Viễn bị dọa nhảy dựng, vội vàng bắt lấy tay nó: “Không cái , là những hạt kết ở bên . Chờ chín rồi có thể dùng để làm món ăn ngon nhất đời.”
Tiểu hài nhi kinh ngạc há hồm, khả năng, khả năng, nhất định là cha đang lừa nó. Tiểu hài nhi sang Lâm Hàn: “Nương…”
“Cha con nói dối, thứ là do một người Tây Vực đưa cho mẫu . Mẫu vẫn luôn nhịn được muốn lấy . Năm nay trong viện có đất trống nên mới dám mang . Vốn dĩ muốn làm món ngon cho Đại Bảo Bảo, nghĩ tới Đại Bảo Bảo lời nương, đã vặt hết những cây vừng tốt nhất rồi.” Lâm Hàn lấy khăn tay lau lau khóe mắt, hốc mắt lập tức trở nên đỏ ửng.