“Nói như đồ ăn của tiểu điếm bọn , vị tiểu công tử này chắc cần nếm nữa.”
Âm thanh đột nhiên từ trong đám người truyền tới, Thương Diệu nhìn sang, thấy có hai người đứng phía , đầu đúng là chưởng quầy của tiệm cơm, tiểu nhị đang bưng mâm đồ ăn đứng lưng.
Thương Diệu đã lâu thấy chuyện náo nhiệt như vậy: “Nếu đã bưng tới thì cứ để hài tử nếm thử, tránh việc các ngươi cho rằng hài tử nhà nói bậy.” Lại nhìn Đại Bảo Bảo, ngươi có nói bậy .
Tiểu hài tử lắc đầu: “Ta ! Ta là bảo bảo ngoan, mẫu nói thế.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vậy ăn một miếng .” Sở Tu Viễn nói.
Tiểu hài tử hừ một tiếng: “Ăn thì ăn!”
Người qua đường vây xem lập tức nường đường.
Chưởng quầy cùng tiểu nhị chậm ̃i bước tới, Sở Tu Viễn thấy là thịt cá, nhịn được nhíu mày: “Không có gì khác ?”
Cá và dê đều là loại thịt tươi ngon nhất, chưởng quầy suy xét đến chuyện gia ̀nh giàu có thường xuyên ăn thịt dê nên đã nấu hết số thịt dê, đó làm thêm món cá, phải khiến hài tử thu lại lời nói của mình.
Chưởng quầy câu hỏi lại cảm thấy bất an: “Tiểu công tử thích ăn cá?”
“Nhà bọn có đầu bếp chuyên làm điểm tâm, cũng sẽ có đầu bếp chuyên làm cá. Thịt kho tàu, hấp, xào chua ngọt, tê cay, nó đều đã ăn qua.” Sở Tu Viễn xong lại nhìn Đại Bảo Bảo.
Tiểu hài nhi dùng sức gật đầu: “Ta thích nhất món chua ngọt. Tiệm các ngươi có ?”
Tiệm cơm có chảo sắt, có thể làm được món chua ngọt. Chưởng quầy đến còn từng qua, chỉ có thể lắc đầu.
Sở Tu Viễn cũng muốn khó xử người khác, dù cũng là Đại Bảo Bảo lỡ mồm trước nên cũng cầm lấy đũa gắp một miếng cho vào miệng, thịt cá vô cùng tươi ngon, độ mặn vừa phải, nhưng bởi vì có gừng băm nên tanh một chút, bằng ngon bằng món ăn trong phủ nhà hắn.
Làm ăn buôn bán dễ dàng, Sở Tu Viễn : “Cá này tệ, nếu lúc hấp ̣ch bụng cá rồi cho vào một ít gừng băm sẽ ngon hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-320.html.]
Vị chưởng quầy theo bản năng hỏi: “Ngài cũng biết nấu ăn?”
“Không ăn thịt heo cũng thấy heo chạy chứ.” Thương Diệu mở miệng : “Hiện tại đã phục ?”
Chưởng quầy nên nói gì, hắn từng thấy sách mỹ thực của Lâm công tử, cũng từng ăn thức ăn trong phủ Sở Tu Viễn, nhưng quý nhân như bọn họ cần lừa hắn chứ. Do dự một lát, : “Tiểu nhân vẫn luôn cho rằng món ăn trong tiệm tiểu nhân nếu xưng thứ hai ở chợ đông này thì tiệm nào dám xưng thứ nhất. Hiện giờ đụng phải các vị, mới cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Tiểu nhân tâm phục khẩu phục.”
Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu: “Không cần như thế. Cá của của tiệm các vị bằng phủ có nghĩa là các món khác cũng bằng. Ai cũng sở trường cùng sở đoản riêng, và tiệm cơm cũng thế. Đứa nhỏ này ăn cái gì cũng sẽ ngửi trước xem thơm , có thể mấy món mì, phở món hấp sẽ ngửi được.”
Thương Diệu gật đầu: “ .” Chuyển hướng sang chưởng quầy tiệm điểm tâm: “Đồ ngọt của tiệm các ngươi bằng phủ nhà , có nghĩa là món chiên bằng.”
“Vị đại nhân điều , tiệm nhà hắn chỉ đồ ngọt, món chiên.”
Người qua đường đứng Thương Diệu nhỏ giọng nhắc nhở.
Thương Diệu tức khắc chút hổ, căng da đầu : “Mặc dù chỉ đồ ngọt, cũng phải chỉ có một món.”
“Đúng là có vài món, nhưng cái đó là điểm tâm ngon nhất trong tiệm.” Người qua đường .
Sở Mộc rất muốn cười, quan sát Thương Diệu, bệ hạ, ngài đừng nên nói nữa. Nhà nào mang món ăn cho người thử mà lại chọn chiêu bài của họ chứ.
Thương Diệu trừng mắt nhìn hắn, trẫm tới đây được bao nhiêu lần chứ, làm biết được bọn họ lấy món gì.
Sở Tu Viễn thấy thế, sang chuyện qua đường: “Nói vậy các ngươi đều từng ăn điểm tâm ở đây?”
Người qua đường sôi nổi gật đầu.
Mặt của chưởng quầy nháy mắt đỏ lên.
Sở Tu Viễn vốn định kêu Sở Ngọc, lại nghĩ thực đơn là Sở Ngọc , nếu nó để lại bút tích ở đây, đến lúc đó bọn họ lại đoán Lâm công tử thật chỉ là một tiểu hài tử thì làm .
Sở Tu Viễn chuyển sang Sở Dương: “Đại Bảo, một người vui bằng tất cả đều vui, đưa cho bọn họ công thức món bánh bông lan và gà hầm tiêu chúng ăn hôm trước .”