Lâm Hàn: “Người đó từng gặp , tại là tìm ?”
“Chưa chắc là ở nhà mà.” Sở Tu Viễn đáp.
Lâm Hàn ngẫm nghĩ thấy cũng , chưởng quỹ đó đến thời gian tầm một chén thì gặp Sở Tu Viễn .
“Chàng với ông thế nào?”
Sở Tu Viễn: “Đóng cửa hàng nghỉ ngơi, đợi tin tức của . Chiều cung một chuyến.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn gật đầu: “Đợi , mang sách dạy nấu ăn của theo.”
“Tuân mệnh phu nhân.” Sở Tu Viễn còn chắp tay vái một cái.
Hiếm khi Lâm Hàn thấy điều kỳ quặc nên cũng khỏi vui mừng: “Hay là để Đại Bảo biên soạn một cuốn sách, đem cùng.”
“Đại Bảo sách gì?”
Lâm Hàn: “Phá án.”
Sở Tu Viễn nhớ , dạo gần đây con trai mê thích xử án: “Đại Bảo kiên nhẫn . Nàng để nó với Nhị Bảo cùng , nó Nhị Bảo tàm tạm.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Vậy thì thôi bỏ . Cơ thể chúng nó đang lúc phát triển, ngày nào cũng bò ở chỗ , cột sống lệch thì cũng tật mất một nửa.”
“Nào nghiêm trọng như thế?” Sở Tu Viễn buồn .
Lâm Hàn nghiêm mặt : “Nghiêm trọng như thế đó.”
Sở Tu Viễn ngẩn : “Không đùa thôi ư?”
“Ta lấy sức khỏe của con cái đùa với ?” Lâm Hàn trợn mắt trừng , đầu nàng lừa đá .
Sở Tu Viễn vội vàng : “Vi phu sai . Vi phu chẳng hiểu gì cả, phu nhân chớ chấp nhặt với vi phu, đáng .”
“Không tranh cãi với cũng .”
Sở Tu Viễn vội vàng gật đầu: “Phu nhân cứ .”
“Chàng với bệ hạ, in sách dạy nấu ăn của , bán đắt thì để Nhị Bảo , bán đắt thì đợi qua mấy năm nó lớn lên, lúc nhàn rỗi việc gì thì .” Lâm Hàn .
Sở Tu Viễn đỡ trán, thể cũng thể vòng đến mặt đồng tiền, phu nhân của hổ là phu nhân của , bao nhiêu năm như thế mà chẳng đổi tẹo nào: “Vâng, vi phu chắc chắn sẽ mang đến nàng.”
Thế nhưng khi đến Tuyên Thất, đại tướng quân còn mở miệng, Thương Diệu hỏi: “Cầm cái gì đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-348.html.]
“Cái gì?” đại tướng quân đang đắn đo nên mở miệng như thế nào thì sửng sốt.
Thương Diệu chỉ tay của .
Sở Tu Viễn chẳng nghĩ ngợi gì: “Sách dạy nấu ăn.”
Sắc mặt Thương Diệu đổi: “Ngươi lương bổng thực ấp, phu nhân ngươi ở lì trong nhà ngoài cả ngày, trứng gà cần mua, cần nhiều tiền như thế gì?”
Sở Tu Viễn , phu nhân sợ nghèo.
lời đó từng , Hoàng đế tỷ phu của cũng , nên thực sự cần lặp nữa.
Sở Tu Viễn thuật đại khái chuyện chưởng quỹ một lượt, cùng mới : “Phu nhân bảo vi thần mang cuốn sách đến, là vì cảm thấy tạm thời ngài dùng đến thợ bản khắc, rảnh cũng rảnh , chi bằng nhân lúc trời vẫn tính là quá lạnh khắc giúp nàng.”
Thương Diệu: “Phu nhân của tính toán thật . Bình thường ở nhà rảnh rỗi chẳng việc gì là bèn bày tính trẫm hả?”
“Không, thật sự , bệ hạ, thần và phu nhân đều ngờ rằng sách thể bán nhanh như .” Sở Tu Viễn khổ đáp.
Tay trái Thương Diệu gõ lên ngự án.
Sở Tu Viễn vội vàng trình sách lên.
Thương Diệu lật mở một trang , phát hiện nét chữ trẻ con: “Đây là do Sở Nhị Bảo nhà ngươi đấy chứ? Ngươi cũng chép một lượt ư?” về phía Sở Tu Viễn.
“Vừa . Nhị Bảo lớn lên nét chữ sẽ đổi, một ngày nào đó văn chương truyền , khác cũng sẽ đoán nó.” Sở Tu Viễn cuốn sách dạy nấu ăn.
Lời khiến Thương Diệu nhớ đến trong triều nhiều đều nhận nét chữ của Sở Tu Viễn: “Đặt ở đây .”
“Bệ hạ, lợi nhuận của cửa hàng, thần kiến nghị bệ hạ sai đưa tới cho phu nhân Tết.” Sở Tu Viễn thăm dò.
Thương Diệu lạnh một tiếng: “Trẫm đưa cho nàng thì thế nào?”
Sở Tu Viễn lập tức cảm thấy đau đầu: “Ngài quên phu nhân cái gì cũng thích giấu nghề ?”
thật là Thương Diệu quên mất, bởi vì dạo gần đây Lâm Hàn an phận: “Lại giấu cái gì?”
“Trứng vịt cũng thể trứng muối.” Lần Lâm Hàn cố ý giấu giếm, chỉ vì Lâm Hàn thích ăn trứng vịt mà trứng muối từ trứng vịt thích hợp ăn nhiều, nàng lo mấy đứa trẻ lén ăn sẽ đau bụng, thế nên mới , càng định với Hoàng đế.
Sở dĩ Sở Tu Viễn như thế là lo Lâm Hàn thấy tiền sẽ ồn ào ầm ĩ với .
Thương Diệu: “Trẫm vẫn luôn cảm thấy phu nhân của ngươi kiếp là thực thần. Hôm nay coi như là nàng !”
“Vậy là gì?” Sở Tu Viễn vô thức hỏi.
Thương Diệu cầm bút lên: “Qủy bủn xỉn!”