Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 353

Cập nhật lúc: 2024-11-03 12:59:06
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Hàn nghẹn họng: “… Vậy mà con vẫn treo từ thông minh bên miệng suốt ngày ư?”

“Nương và ca ca tin con mà.” Lí do của thằng bé hết sức tròn vẹn: “Con thì nương với ca ca mới là con thông minh.”

Bỗng chốc Lâm Hàn nên phản bác như thế nào: “Sao con bọn ? Chỉ là bọn cảm thấy con thông minh bằng và cha con, suốt ngày con thông minh nhất mà thôi.”

“Con… con là trẻ con, đương nhiên thông minh như nương và cha .” thằng bé lớn giọng .

Lâm Hàn: “Nói như thế là con thừa nhận và cha con con thông minh hả? Vậy suốt ngày ầm ĩ con là bảo bảo thông minh nhất nhà nữa nhé.”

“Con…” thằng bé suy nghĩ, “Tại thể ạ? Con thông minh chứ khiến khác trở nên thông minh .”

Miệng Lâm Hàn mấp máy, phản bác như thế nào nữa.

Sao mồm mép của thằng bé trơn tru thế.

“Đại Bảo Bảo, tại thông minh chân chính treo từ thông minh bên miệng ?” Lâm Hàn đổi một hướng hỏi khác.

Thằng bé đáp ngay suy nghĩ gì: “Bọn họ ạ.”

“Tại ?” Lâm Hàn hỏi.

Thằng bé suy nghĩ: “Không tức là . Như là… như là con thích ăn rau .”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Hàn cũng nghẹn hong, cũng hiểu: “Nếu như tất cả đều con thông minh, khác trêu động đến con, con đánh trả, bọn họ sẽ sự phòng . Nếu bọn họ con thông minh, con báo thù lúc nào thì báo thù lúc .” nàng dừng giây lát để nó tiêu hóa: “Con cha con đánh đau nên mỗi đánh con, con đều sẽ trốn. Nếu như con cha con lợi hại, cho rằng cha con giống nhị ca thì con còn trốn ?”

Thằng bé lắc đầu.

“Con sẽ như thế nào?” Lâm Hàn hỏi.

Thằng bé chẳng nghĩ ngợi gì đáp: “Đánh nhị ca!”

“Vậy còn gặp ai là con là bảo bảo thông minh nhất nhà chúng nữa ?”

Thằng bé lắc đầu, nhưng nỡ: “Ca ca cũng con thông minh ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-353.html.]

“Đều hết. Chúng nó chỉ là vì cảm thấy vài phương diện con bằng chúng nó thôi. Ví dụ như đánh cờ bằng đại ca con, chữ như nhị ca con.” Lâm Hàn lo thằng bé về đến nhà sẽ quên mất: “Ngoài miệng chúng thì cũng ai coi con thành đứa ngốc . Nhà chúng kẻ ngốc.”

Thằng bé giơ ngón tay chỉ Hồng Lăng ở trong góc.

Lâm Hàn hiểu nó ý gì.

Hồng Lăng , nào cũng là nàng : “Tiểu công tử, ngốc là vì cha nương chăm chỉ việc, kiếm tiền nên mời thầy dạy dỗ . Bây giờ đại tướng quân và phu nhân giỏi giang chứ. Kiếm tiềm mua y phục, đồ chơi và thức ăn ngon cho các , còn thể mua bọn về chăm sóc , còn thể mời thầy dạy cho các .”

Hồng Lăng , thằng bé thật sự ý thức ba tiêu tốn nhiều nhiều tiền.

Thằng bé tin thứ kỳ dị, xòe ngón tay tính một lượt, nhiều quá tính , khỏi kêu lên kinh ngạc: “Nương và cha lợi hại quá.”

“Sau phép chọc tức cha con nữa.” Lâm Hàn nhân cơ hội : “Cha con cực khổ lắm.”

Thằng bé sức gật đầu, biểu hiện trực tiếp là xuống xe ôm lấy xúc cúc kêu lên: “Cha, con về .”

Sở Tu Viễn từ trong phòng : “Mấy về . Mua gì đấy?”

“Mua khoai lang ạ” thằng bé giơ xúc cúc lên: “Cái là con mua cho cha đấy.”

Đại tướng quân khỏi chớp mắt, ngẩng đầu lên trời, mặt trời hôm nay mọc từ đằng Tây đấy chứ.

Trông thấy Lâm Hàn thì vội vàng đưa mắt hiệu, chuyện gì thế? Rồi liếc Đại Bảo Bảo một cái.

Lâm Hàn: “Đại Bảo Bảo nhà chúng hiểu chuyện, thương cha .” nhận cho Sở Tu Viễn: “Y phục của con bẩn , để Lục Hà dẫn con bộ sạch sẽ.”

Thằng bé thích chí chạy ngoài, bình thường một ngày ba bộ, cũng nghi ngờ gì: “Cha, đợi con một lát, con đá xúc cúc với cha.”

Sở Tu Viễn run sợ trong lòng, nắm lấy cánh tay Lâm Hàn: “Nó bệnh ?”

“Khỏe re.” Lâm Hàn thuật lời nàng với Đại Bảo Bảo ở xe một lượt: “Sau tạm coi như nó thông minh, đây chê xem thường nó như thế nào thì sai vẫn như thế. Kẻo nó tưởng bản cao hơn một bậc, trời cao đất dày thế nào. Lát nữa với Đại Bảo và Nhị Bảo một tiếng.”

Sở Tu Viễn khỏi lo lắng: “Thế ?”

“Chẳng cả.” Lâm Hàn kéo Sở Tu Viễn đến phòng ngủ: “Chúng cần thần đồng. Hơn nữa, nhà chúng cũng thể một thần đồng.” nàng về phía hướng hoàng cung một cái, “Chưa kể bệ hạ an tâm, đến tỷ tỷ ruột của cũng lo lắng đến ăn ngủ yên.”

Loading...