Sở Tu Viễn khỏi gượng cổ dậy một chút: “Nàng còn than?”
“Ta cả thuốc nổ, Lâm Hàn khựng , khỏi Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn lật dậy.
Lâm Hàn kéo cánh tay : “Hẳn là Sở Mộc ngủ . Đợi dậy hỏi cũng muộn. Chúng cũng nghỉ ngơi lúc thôi.”
Thế nhưng, ban tối Sở Tu Viễn ngủ ngon, buổi sáng quá buồn ngủ, cộng thêm trong lòng chuyện nên trở tới lui một lúc lâu mà ngủ .
Lâm Hàn lật tới lui cho hoảng sợ, ngủ nên ý thức lén trong gian tìm sách than.
Không qua bao lâu, cơ thể đẩy một cái, Lâm Hàn hồi thần, mở mắt thì trông thấy bên cạnh nàng thêm một đứa trẻ, là Đại Bảo Bảo thì còn thể là ai.
Lâm Hàn dậy: “Sao con tới đây?”
“Con đến gọi nương dậy ạ. Cha nương ngủ lâu lắm , thể ngủ tiếp nữa.”
Thằng bé kéo tay Lâm Hàn: “Nương, dậy thôi.”
Lâm Hàn cầm áo choàng vắt bình phong mặc : “Cha con ?’
“Đang chuyện với Mộc ca ạ. Nương, cha chiều con thể học, thật ạ?”
Lâm Hàn ăn vận chỉnh tề, bẹo một cái lên mặt nó: “Đây mới là mục đích của con chứ gì. Cha con còn gì nữa?”
“Đánh cờ với Mộc ca, đó đợi đại ca, nhị ca tan học, cha sẽ dạy bọn con cưỡi ngựa.” thằng bé sợ Lâm Hàn tức giận nên dám giấu diếm điều gì.
Con trai của đại tướng quân cưỡi ngựa, truyền ngoài sẽ trong thiên hạ chê.
Lâm Hàn cũng bọn nó hãy còn nhỏ, qua mấy năm nữa học mà bảo: “Vậy tìm Mộc ca của con , sai đốt giường sưởi.
Tuy rằng lập đông từ sớm, nhưng vì lạnh đến cảnh duỗi tay , nên khi đông vẫn dùng đến giường sưởi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-357.html.]
Thằng bé thích nhất là lăn tới lăn lui giường sưởi, thế bèn tới thư phòng tìm Sở Mộc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn tìm Sở Mộc chẳng chuyện gì khác, chỉ hỏi uy lực của thuốc nổ, Hung Nô sợ tới ngu , Sở Tu Viễn liền yên tâm. Thấy Đại Bảo Bảo tới bèn dẫn cháu trai và con trai tới Tây sương phòng.
Như thế qua năm sáu hôm, Sở Mộc nghỉ ngơi đủ, khoai lang Lâm Hàn mua cũng thành miến khoai lang, nàng bèn bảo Sở Mộc đưa cho Hoàng hậu mấy cân.
Sở Tu Viễn kiềm lòng mở miệng nhắc nhở: “Chỗ bệ hạ .”
“Có cũng thể cho Hoàng hậu mấy trăm cân .”
Tuy Lâm Hàn hiểu quy định trong cung nhưng cũng trong phủ nhắc đến, thứ đồ gì cũng đều quy định: “Chia cho công chúa và Thái tử một ít, Hoàng hậu còn thừa bao nhiêu.” Rồi sang Sở Mộc: “Đưa . Tiện thể hỏi xem hôm nào cưới gả công chúa.”
Hôn sự của trưởng nữ của Thương Diệu định, ngày mười hai tháng Chạp, hôm đó cũng là ngày nghỉ Mộc, trong ngoài triều đình đều rảnh rỗi, cách hôm nay hơn một tháng nữa. Lâm Hàn là cữu mẫu của công chúa, phu nhân của đại tướng quân nên chỉ chuẩn quà cưới hậu hĩnh mà tới hôm cưới nàng cũng ăn vận long trọng một chút, nếu thì trong ngoài triều đình thật sự tưởng Hoàng hậu thất sủng, Sở gia lụi tàn, ai cũng thể ăn h.i.ế.p .
Sở Mộc trải qua chuyện lui tới qua mấy , nên đạo lý trong , Lâm Hàn nhắn nhủ thế nào thì gặp Hoàng hậu bèn như thế.
Hoàng hậu ở trong cung nhiều năm như , sóng gió loại nào mà gặp, là đoán mục đích của Lâm Hàn, bèn với Sở Mộc rằng, chỉ cần thời tiết , ngày nào cũng đều .
mà, Lâm Hàn nhận câu trả lời của Hoàng hậu thì thất vọng.
Sở Tu Viễn khỏi hỏi: “Phu nhân, nàng gì thế?”
“Ta gì chứ?” Lâm Hàn vô thức hỏi ngược .
Sở Tu Viễn: “Hôm tới tặng quà ư, mà còn bảo Sở Mộc hỏi a tỉ?” ngó xung quanh, trong phòng chính chỉ còn hai họ: “Không ngoài, với xem nàng thế nào.”
“Ta còn thể như thế nào.” Lâm Hàn trừng mắt với : “Cháu gái ngoại của đại tướng quân thành , nở mày nở mặt, để cả thành đều công chúa chỉ là khuê nữ của Hoàng hậu sủng ái mà còn là cháu gái ngoại của đại tướng quân .”
Sở Tu Viễn lấy vui: “Có bệ hạ . Nàng lo lắng cái gì?”
“Suốt ngày bệ hạ ở lì trong Tuyên Thất bận bịu đến khuya từ khi trời sáng bận đến khi trời tối. Hơn nữa, y thiếu nữ gả, thể tới săn sóc ư?”
Lâm Hàn tin: “Ta cái vị Vãn công chúa tặng cho y mấy mỹ nhân. Chàng xem Thương Vãn cũng là nữ nhân, giao tình với a tỉ của cũng khá , nàng thẹn thế?”