nay khéo, ngày khác đến. Phu nhân cứ việc của ngài .”
Lâm Hàn , lời khách khí nữa, chờ bọn họ xa, lập tức lệnh cho gác cổng đóng cửa .
Hồng Lăng khỏi : “Viên tướng quân thật coi là ngoài.”
“Đại tướng quân quen .” Lâm Hàn : “Quen mười mấy năm, dựa chậm rãi xa lánh để bọn họ đổi là khả năng.”
Hồng Lăng: “Vậy cần cho tướng quân ?”
“Đương nhiên ! Lại chẳng là bạn của .” Lâm Hàn liếc mắt cây ăn quả bốn phía: “Bạn của ai đó chịu trách nhiệm.” Đến nội viện thấy nha rửa sạch đào, Lâm Hàn trầm ngâm một lát, bảo nha đem bốn trái tới phía tây, cũng chính là gian phòng đặt giường đất.
Nơi đó mùa đông đốt lửa sưởi ấm, mùa hè trải hai tầng chiếu trúc giường, đổi thành thư phòng của mấy hài tử.
Sau đó, Lâm Hàn hậu viện hái mấy quả dưa chuột và cà chua, rửa sạch cùng đưa qua.
Giữa trưa một khắc, mặt trời lên cao, trời nóng lên, Sở Tu Viễn cùng bốn hài tử trở về.
Lâm Hàn đợi bốn hài tử cửa liền bảo bọn chúng về phía tây: “Bên trái cây…”
“Nương là nhất! Con thích nương nhất.”
Không đợi Lâm Hàn xong, Đại Bảo Bảo liền ngao ngao lên.
Lâm Hàn vui vẻ: “Chuẩn đồ ăn cho con liền thích nương. Nếu ngày nào chuẩn thì đây?”
“Cũng thích nương.” Tiểu hài tử xong liền chạy về phía tây, chạy đến cửa phát hiện mấy ca ca đuổi theo, dừng vẫy vẫy tay: “Nhanh lên, đều thấy .”
Tiểu thái tử chạy tới: “Có cái gì thế?” Vươn cổ : “Nhiều quá, hình như còn bánh ngọt nữa.”
Lâm Hàn lớn tiếng: “Bánh ngọt. Mỗi một cái, tranh giành. Nếu thì nữa .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Dương , vỗ lên vai Đại Bảo Bảo một cái: “Nương đang chuyện với đó.”
“Nương .” Hài tử hét lên: “Nương, đại ca sẽ giành.”
Sắc mặt Sở Dương khẽ biến, cuống quít giải thích: “Nương, con .”
“Ta thấy, điếc, mau .” Lâm Hàn giơ tay lên.
Bốn tiểu hài tử nối đuôi mà , Lâm Hàn xoay , Sở Tu Viễn y bào ướt đẫm mồ hôi: “Các ngươi chơi mà thấy tóc Đại Bảo Bảo ướt đẫm thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-390.html.]
Sở Tu Viễn: “Không cả. Trên đường nóng lắm, nhưng khi trở về trong xe quá ngột ngạt.” Bước nhà chính, thấy bàn vuông một quả đào mật, trong mắt vui vẻ: “Để giành cho ?”
Lâm Hàn giành một bước cầm lấy: “Của . Muốn ăn tự hái .”
Sở Tu Viễn : “Đừng đùa giỡn nữa.”
Lâm Hàn: “Ai đùa giỡn với chứ? Ta chỉ hái năm trái, bốn trái đang ở tay nhi tử và chất tử của đấy.”
Sở Tu Viễn rót một ly nước cho đỡ khô cổ, nhưng mà, trong bình trống rỗng. Đại tướng quân lập tức vấn đề nghiêm trọng, lão bà tức giận: “Phu nhân, ai chọc nàng tức giận ?”
Lâm Hàn đánh giá một phen: “Muốn ?”
Sở Tu Viễn thấy nàng như dám . vấn đề giải quyết, phu nhân khả năng cho một món miến chua cay.
Nhìn bốn phía, Sở Tu Viễn thấy Hồng Lăng, hỏi tiếng: “Xảy chuyện gì?”
Hồng Lăng theo bản năng Lâm Hàn, thấy Lâm Hàn cúi đầu vội vàng lột vỏ đào mật, nhanh chóng : “Bạn .”
Dầu ?
Sở Tu Viễn nhíu nhíu mày, dầu là gì chứ?
Chạm khuôn mặt của , dầu mà.
“Phu nhân, buổi trưa ăn gì?” Sở Tu Viễn thử hỏi.
Lâm Hàn: “Canh gà hầm mì, chúng ăn mì và thịt gà, uống canh.”
“Uống…uống canh, cũng .” Sở Tu Viễn thứ hai xác định vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, thể nữa về phía Hồng Lăng.
Hồng Lăng tiếng: “Viên Hạo.”
Dầu ? Dấu tròn?
Sở Tu Viễn nhíu mày, cái đến cùng là cái gì chứ? Chẳng lẽ quản sự mua sắm miệng lớn, ngay cả tiền mua dầu cũng tham? Không thể nào! Sở Tu Viễn đang hỏi , trong lòng bỗng nhiên khẽ động, bạn ? Viên Hạo!
“Phu nhân, Viên Hạo tới tìm ?”
Lâm Hàn buông hạt đào mật xuống, lau tay lau miệng: “Hồng Lăng nhắc cả nửa ngày mới nhớ tới, Đại tướng quân, việc nếu để cho bạn của , sẽ đau lòng đến cỡ nào đây?”
Hồng Lăng vội vàng : “Phu nhân, …”