“Phu nhân —— phu nhân vui vẻ là được.” Sở Tu Viễn nói xong mấy lời ngắn ngủ mà mặt mũi đã đỏ bừng.
Lâm Hàn: “Theo , giác chẳng những thể chữa bệnh, còn thể điều trị thể.” Dừng một chút: “Chỉ có mấy người đọc sách y thuật mới được hai ngày như chàng, hiểu về y lý mới có thể đánh đồng chuyện giác với chữa bệnh.” Vừa nói vừa ấn lên gan bàn chân của hắn.
Không là hắn đã tê liệt là vì bị Lâm Hàn tra tấn, lần này Sở Tu Viễn lại thể tiếp thu, còn mất lý trí như lúc nãy, hận thể vung chân đá Lâm Hàn bay .
Lâm Hàn cũng phát hiện điểm , ấn vài cái rồi buông tha chân hắn.
Sở Tu Viễn lập tức cách nàng thật xa.
Lâm Hàn tức đến bật : “Ta có thể ăn thịt chàng được .”
“Trên người đều là mồ hôi, sợ phu nhân bị mùi mồ hôi làm cho khó chịu.” Sở Tu Viễn đợi Lâm Hàn mở miệng, vỗ vỗ giường: “Sắc trời tối, ngủ .”
Lâm Hàn xoa tay hầm hè. Sở Tu Viễn lập tức bật dậy.
Lâm Hàn vui vẻ: “Nhìn chàng bị dọa kìa, chỉ là muốn đấm lưng cho chàng thôi.”
“Sờ chân đủ , còn muốn dẫm lên lưng ?” Sở Tu Viễn vội vàng lui về phía : “Nàng ̣m tha cho .”
Lâm Hàn: “Nghe thoải mái lắm, thật cần ? Bóp chân cho chàng, chàng đau cũng mệt mà. Không tin thì chàng nhìn xem, đầu cũng toàn mồ hôi này.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn dám qua đó: “Vậy nàng mau nghỉ ngơi , ngày mai dẫm cũng muộn.”
“Hôm nay tâm tình tốt, ngày mai chắc .”
Sở Tu Viễn thầm nói vậy là tốt nhất. mà, can đảm: “Vậy chờ đến khi tâm tình nàng tốt dẫm cũng muộn.”
“Thật cần?” Lâm Hàn thu lại ý , chằm chằm hỏi.
Sở Tu Viễn tức khắc do dự, bởi vì nhất thời rõ lời này có còn ý khác . Nếu có thì đây là chuyện vui. Nếu như có thì sáng mai chắc chắn là ngày giỗ của hắn.
“Đến đây , đến đây . Không phải chỉ là đấm lưng thôi .” Sở Tu Viễn xoay sấp xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-401.html.]
Lâm Hàn cũng sợ sẽ dẫm gãy eo của Sở Tu Viễn cho nên chỉ đặt một chân lên trước, trọng tâm đặt ở chân còn lại, đó từ từ dùng sức.
Có lẽ lúc này phải là lúc để dùng sức quá nhiều nên Lâm Hàn dừng , Sở Tu Viễn lại muốn nàng dẫm thêm một lúc nữa. nói mấy lời này lại giống như tự vả mặt vậy, bèn cố ý : “Xong rồi à.”
Lâm Hàn đang chuẩn xuống, lập tức lên : “Xong ?”
Tưởng bở!
Sở Tu Viễn vui vẻ trong lòng, mặt lại vẻ hoảng sợ: “Còn nữa ?”
“Nếu đã làm đến mức này tất nhiên là muốn làm hết tất cả.” Vừa nói vừa lột áo ngoài, nắm lấy bả vai hắn.
Sở Tu Viễn cuống quýt cắn chặt khớp hàm, quả thực sợ đánh thức hài tử: “Phu —— phu nhân, nhẹ chút, nhẹ chút…”
“Chỗ này của chàng tắc quá.” Lâm Hàn quan sát xung quanh, phát hiện bàn trang điểm có một hộp đã lâu dùng, lập tức chụp lấy bả vai hắn: “Chờ một chút!”
Nàng lấy một ít phấn thoa đều lưng hắn, đó cầm sừng trâu bắt đầu cạo gió.
Sở Tu Viễn căng người theo phản xạ điều kiện.
Lâm Hàn nháy mắt cảm giác được thịt ở eo hắn căng , lập tức vỗ vào gáy hắn: “Thả lỏng!”
Sở Tu Viễn: “Không, cách nào thả lỏng được.”
“Cái đau là chân đau?” Lâm Hàn từ từ hỏi.
Sở Tu Viễn nháy mắt thả lỏng.
Lâm Hàn vui vẻ: “Đau là vì trong người chàng tích tụ quá nhiều độc tố. Khơi thông được rồi, chờ tới ba tháng, năm tháng cạo cho chàng, chàng cũng chỉ thấy như gãi ngứa thôi.”
Sở Tu Viễn hữu khí vô lực : “Phu nhân, cảm thấy để nàng ngây ngốc ở nhà cả ngày đúng là biết trọng dụng nhân ̀i.”
“Cho nên phải tới y quán ?” Lâm Hàn thuận miệng hỏi.
Sở Tu Viễn: “Không , nàng hẳn nên đến nha môn của Đình úy, chuyên phụ trách thẩm tra nghi phạm. A a —— đau, phu nhân…”