Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 407

Cập nhật lúc: 2024-11-04 04:27:27
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thương Diệu suy nghĩ một chút: “Ví dụ như mua gạo nếp tốn rất nhiều bạc, trong phủ có bạc chẳng hạn.”

Tiểu Thái tử dùng sức lắc đầu.

Thương Diệu: “Có nói tới khoai lang ? Năm nay cữu mẫu của con chỉ trồng một ít khoai lang, còn trồng hết à?”

“Cữu mẫu nói.” Tiểu Thái tử ngẫm : “Cữu mẫu sai đầu bếp lấy hai miếng ức gà, gà sốt chua ngọt, phần còn lại cứ chặt nhỏ rồi mang hầm với khoai tây. Phụ hoàng, Sở Bạch Bạch kêu đói bụng nên đã nhờ đầu bếp là cho nó một phần bánh gạo xào cải trắng. Cữu mẫu sai đầu bếp làm hai phần, trong đó có một phần cho hài nhi. Phụ hoàng, hài nhi xem.”

Thương Diệu buông nó : “Giữa trưa còn phải ăn cơm ăn thịt, được ăn quá nhiều. Nếu Sở Dương và Sở Ngọc cũng muốn nếm thử thì chia cho bọn nó một ít.”

“Hài nhi tuân mệnh.” Tiểu Thái tử xong lập tức chạy ngoài.

Thương Diệu sang Sở Tu Viễn: “Có từng qua câu có lợi thì dậy sớm, phải trộm thì cũng là cướp?”

Sở Tu Viễn khổ: “Không có chuyện gì có thể qua mắt bệ hạ.”

“Cho nên lần này nàng cần bạc cũng chẳng cần lương thực , đang muốn cái gì?” Thương Diệu trực tiếp hỏi.

Sở Tu Viễn: “Đầu xuân mỗi năm cây ăn quả trong vườn Phù Dung đều mọc cây non đúng ?”

Thương Diệu khẽ gật đầu.

Sở Tu Viễn: “Phu nhân mấy cây giống đó.”

“Muốn thứ đó ?” Thương Diệu nhíu mày: “Mấy cây đó phải trồng ít nhất ba năm mới có thể kết quả. Đầu nàng bị lừa đá rồi ?”

Hô hấp của Sở Tu Viễn cứng lại: “Bệ hạ…” Lâm Hàn chung quy cũng là phu nhân của hắn, nói như vậy trước mặt hắn thật sự tốt lắm .

Thương Diệu thấy có gì tốt vì Sở Tu Viễn nói sự thật: “Nàng mấy cây non đó làm gì?”

“Trồng ở trong phủ thần một năm rồi mang ngoài bán.” Sở Tu Viễn nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-407.html.]

Thương Diệu vừa cạn lời vừa muốn bật cười: “Mệt nàng nghĩ cái này. Tu Viễn, ngươi là Đại tướng quân của triều , phu nhân ngươi lại bán cây giống, việc mà truyền ngoài, dân chúng sẽ nghĩ thế nào về người?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Tu Viễn cũng lo lắng điểm —— tranh lợi với dân nha.

mà Lâm Hàn lại nàng “cướp phú tế bần”, Sở Tu Viễn có cách nào phản bác: “Phủ nhà thần thích hợp để trồng cây ăn quả, theo ý của phu nhân thì sẽ mang cây non về dưỡng trong phủ một thời gian rồi mới đưa đến chợ tây bán cho các quan viên và thương hộ trong thành. Dân chúng sẽ mua, cũng thể biết được người đứng phía màn chính là phu nhân.”

Thương Diệu: “Một cây thạch lựu, , một cây đào, nàng tính toán bán bao nhiêu?”

“Hai mươi, ba mươi văn.” Sở Tu Viễn , vội vàng thêm một câu: “Phu nhân muốn ̣nh giá cao một chút, ai mua cũng giảm giá, bán một cây đào sẽ tặng một cây lựu.”

Thương Diệu vui vẻ: “Đúng là phu nhân của ngươi. Mười năm như một vẫn yêu tiền ̀i như vậy.”

“Bệ hạ đồng ý?” Sở Tu Viễn hỏi.

Thương Diệu muốn đồng ý, sợ dân chúng khi biết được sẽ mắng Sở Tu Viễn, vừa là Đại tướng quân vừa là Vạn Hộ hầu mà còn để phu nhân nhà mình bán cây giống, sợ tham quá sẽ bị ̣n chết .

mà Lâm Hàn chỉ cần cây giống, là thứ thợ thủ công ở vườn Phù Dung chăm sóc tỉ mỉ, chỉ là mấy cây con bị mang vứt làm củi thôi. Thương Diệu cũng tiện từ chối: “Nếu trẫm đồng ý, có khi nào nàng sẽ cho người đến trước cửa vườn Phù Dung canh gác luôn ?”

“Chắc cũng đến mức đó, chỉ là nàng sẽ biến hết số khoai tây thành bột khoai tây.” Sở Tu Viễn nói.

Thương Diệu sượng lại: “… Nàng dám!?”

Sở Tu Viễn nhắc nhở hoàng đế tỷ phu nhà hắn: “Phu nhân dám, nhưng chỉ nàng cách trồng. Thứ đồ cần ươm giống.”

Thương Diệu nhíu mày: “Ngươi ?”

Sở Tu Viễn cũng dám thật, bằng Lâm Hàn chắc chắn sẽ cào gan bàn chân của hắn: “Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều theo nàng, thần ít hỏi đến. Hơn nữa mỗi ngày thần đều ngây ngốc trong cung cả buổi sáng, đến giữa trưa về thì thấy nàng đã trồng hết số khoai tây đó rồi.”

Thương Diệu nghĩ đến Sở Tu Viễn bận rộn nhiều việc, cũng cắn chặt hắn buông: “Kêu phu nhân của ngươi ́ch tới nói chuyện với trẫm.”

“Ngài sợ nàng làm cho tức hộc máu ?” Sở Tu Viễn thử thăm dò hỏi.

Thương Diệu nghẹn một , muốn kiên cường sợ. mà cái người hỗn xược Lâm Hàn chắc chắn dám làm như vậy. Không cần thiết phải chấp nhặt với nàng. Không thể đấu lại nàng, một hoàng đế như y cảm thấy rất uất ức, lập tức muốn bỏ qua đề ̀i này.

Loading...