Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 459

Cập nhật lúc: 2024-11-05 13:35:30
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Hàn liếc một cái liền tiểu binh : “Bầy sói ở ? Hôm nay ngoài thấy sói gần đó.”

Tiểu binh thành thành thật thật : “Mạt tướng cũng .” Dừng một chút, thăm dò : “Mạt tướng hỏi một chút nhé?”

Sở Tu Viễn: “Không cần. Chắc là hôm nay các ngươi g.i.ế.c quá nhiều thỏ, mùi m.á.u tươi dẫn sói tới. Thắp đuốc lên, để lính gác chằm chằm, sói đến thì để mặc chúng. Lại đây trực tiếp giết.”

Lâm Hàn: “Ngươi dám so sức kiên trì với sói ?”

Sở Tu Viễn về phía nàng: “Tái Bắc Hầu cao kiến gì ?”

Lâm Hàn: “Sói tính kiên nhẫn cực , chúng nó thể đợi đến hừng đông, mà con cũng chịu nổi đến khi đó. Canh ba rạng sáng là thời điểm con mệt mỏi nhất, cho dù lính gác mệt thì cũng khó tập trung.”

Sở Tu Viễn từng so độ kiên nhẫn với sói, cũng trong lời của nàng mấy phần thật mấy phần giả: “Vậy cũng cần ngươi mặt.” Chỉ tiểu binh : “Đưa tới đó xem.”

Tiểu binh khỏi về phía Lâm Hàn một chút, ánh mắt Lâm Hàn dời nơi khác, tiểu binh lập tức “tiểu Hầu gia” dám cãi lời Đại tướng quân, lập tức dẫn Đại tướng quân tìm sói.

Sở Tu Viễn bình thường so đo với Lâm Hàn là bởi tính tình , nghĩa là Sở Tu Viễn tính tình. Lâm Hàn chọc giận , khiến cho hai đều vui, nếu Sở Tu Viễn cho nàng , Lâm Hàn liền trở về nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm , Lâm Hàn tỉnh thấy Sở Tu Viễn còn đang ngủ, liền hôm qua bận rộn đến khuya.

Rón rón rén ăn mặc chỉnh tề, ngoài rửa mặt một phen trở về, hỏa đầu quân đem điểm tâm tới.

Lâm Hàn cũng gọi , ăn no uống đủ mới đánh thức Sở Tu Viễn: “Đến giờ .”

Sở Tu Viễn dụi dụi khóe mắt dậy: “Đi? Đi thế?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ngủ đến choáng váng ?” Lâm Hàn xổm xuống nhéo mặt một cái: “Đi về nhà.”

Sở Tu Viễn nhớ , ngáp một cái: “Chọn mấy nhận nàng để bọn họ theo nàng cùng trở về. Về đến nhà bảo Sở Mộc mang bọn họ hồi cung phục mệnh, nàng cũng đừng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-459.html.]

“Ta .” Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, vặn nàng cũng lười trò chuyện với Hoàng đế cả một bụng tâm nhãn: “Mấy ngày nay Sở Mộc vẫn ở kinh sư, lẽ bá quan đều thấy , bệ hạ thật cách nào lấy danh nghĩa của thưởng cho ?”

Sở Tu Viễn thanh tỉnh, cũng nở nụ : “Còn hết hy vọng ? Đừng mơ nữa. Nhiều lắm là một ngày nào đó bệ hạ âm thầm bổ sung cho nàng thôi.”

“Hoàng kim bạc trắng ?” Lâm Hàn vội vàng hỏi.

Sở Tu Viễn: “Nàng còn quan to lộc hậu nữa ? Phu nhân, kiếp đầu thai trở thành nam nhân ngược khả năng đấy.”

“Đổi thành cưới nhé?” Lâm Hàn thốt .

Sở Tu Viễn khỏi ho khan hai tiếng, nuốt xuống nước miếng liền đánh nàng một cái bay thẳng về kinh sư luôn: “Kiếp còn thể đến phiên ? Ta cho rằng là vị cô nương đối với 'tiểu Hầu gia' nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm nữa chứ.”

Lâm Hàn hỏi, đó là ai. Bỗng nhiên nghĩ đến vị nữ tử tìm đến quân doanh đưa lương thực, biểu tình nhất thời chút tự nhiên: “Người mà nàng coi trọng , là Tái Bắc Hầu bách chiến bách thắng. Nói trắng chính là Sở Mộc!”

“Tuy Sở Mộc bao giờ dừng ở Nhạn Môn Quan, nhưng cũng dừng ở nơi khác, hơn nữa còn chỉ một , thấy nữ tử nào tìm ? Mà nàng mới chỉ một nữ tử đưa tới cửa, phu nhân tự kiểm điểm, còn đẩy lên Sở Mộc. Nàng xem, nữ tử nếu thì sẽ thương tâm đến cỡ nào chứ.” Điểm trán nàng một cái, dáng vẻ như tiểu nữ nhi: “Chàng là đồ nam nhân phụ lòng lương tâm sói tha …ha ha!” Sở Tu Viễn thật sự diễn nổi nữa, phun .

Lâm Hàn thấy suýt nữa sặc, khỏi mắng: “Đáng đời!”

“Đáng là việc của .” Sở Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, hắng giọng: “Vi phu nhắc nhở nàng, nếu còn trêu hoa ghẹo nguyệt, liền đem bộ mấy nữ tử nạp hết phủ, để cho các ngươi sớm chiều đối mặt, xem thử nàng về …”

Lâm Hàn: “Chàng dám!?”

“Nàng dám thì liền dám.” Sở Tu Viễn dậy, mặc khôi giáp : “Trở về đừng quên đem việc cho Sở Mộc.”

Lâm Hàn: “Chuyện về đóa hoa ?”

“Nàng xem. Nếu ngày nào đó bạn của trêu chọc , mà Sở Mộc rõ nguyên nhân, sẽ nghĩ như thế nào?” Sở Tu Viễn hỏi.

Thật là một tiểu Hầu gia vô tình vô tình vô nghĩa hoặc bộ tịch.

Sở Tu Viễn liếc nàng một cái, thấy nàng nhíu mày, liền nàng nghĩ tới điểm , cũng lải nhải nữa: “Trước khi xuất phát bệ hạ từng qua, trận chiến nếu thắng, thanh kiếm liền đưa cho nàng.” Cầm lấy bảo kiếm bên gối, chính là bội kiếm của Lâm Hàn: “Thanh kiếm nàng cứ giữ .”

Loading...