Tiểu hài tử rõ vì nàng lại hỏi như vậy, vẫn như cũ quan sát nét mặt của nàng: “Không a.”
Nàng : “Vậy ngươi lại cho rằng là kẻ ngốc? Thỏi bạc này có thể đổi được một trăm đồng, ngươi chỉ cần năm cái, thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy. Ngươi xem là tên ngốc thì chính là tiểu hài tử nhà ngươi ngốc.”
Tiểu hài tử thu lại số bạc nó, hừ một tiếng: “Ngươi mới là đồ ngốc! Không đổi thì đổi, tìm khác.” Xoay chạy mất.
Tiểu nha dậm chân: “Cô nương!”
“Ngươi cũng ngốc à?” Nàng trừng mắt hỏi.
Tiểu hài tử nhảy quán rượu: “Mộc ca, lão bà của ngốc.”
“Lão bà của đệ mới ngốc.” Sở Mộc buột miệng thốt .
Đại Bảo Bảo thuận miệng tiếp: “Vậy lão bà của chính là đồ ngốc.”
Sở Mộc trừng mắt: “Lão bà của đệ mới là đồ ngốc.”
Tiểu hài tử sang nhìn người bên cạnh: “Mẫu , ấy bắt nạt con.” Giơ tay chỉ Sở Mộc.
Sở Mộc: “Ta bắt nạt lúc nào ——” lại nhớ tới lời hắn vừa nói, tức khắc chút hổ: “Lần là sai, đợi lát nữa mua cầu cho đệ đá.”
“Còn giấy vẽ tranh nữa.” Đại Bảo Bảo nhân cơ hội vươn một ngón tay, ý là muốn một xấp.
Sở Mộc gật đầu.
Lâm Hàn thấy nó lại muốn duỗi tay, lập tức bắt lấy tay nó: “Đã quên mục ́ch chúng tới đây hôm nay rồi ?”
Tiểu hài tử nhớ , là tìm lão bà cho Mộc ca nhà nó.
Tiểu hài tử tò mò hỏi: “Mộc ca, lúc nãy có nhìn rõ ?”
Sở Mộc khẽ gật đầu, chút ngượng ngùng : “Khá xinh .”
Lâm Hàn buồn : “Sao ngươi thấy ai cũng nói như thế vậy.”
Sở Mộc: “ khá xinh đẹp thật mà.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn giơ tay, ngăn tiếp: “Ta hỏi, ngươi trả lời. Có khó lắm ?”
Sở Mộc thành thật lắc đầu.
Lâm Hàn: Có chỗ nào giống với người lần trước?”
Sở Mộc muốn nói “Lục gia cô nương” nhưng chú ý thấy khắp nơi đều là người, sợ truyền ngoài sẽ hủy hoại thanh danh nữ nhi nhà người : “Người lần trước đường mà hai chân cứ như đang dính vào vậy. Lần này thì bình thường, nhìn qua chẳng có gì khó khăn cả.”
Lâm Hàn hiểu hắn muốn biểu đạt cái gì —— vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-483.html.]
Lâm Hàn hỏi : “Diện mạo cũng hài lòng chứ.”
Tiểu hầu gia từng giao tế với nữ tử lập gia ̀nh lập tức đỏ mặt.
Lâm Hàn đỡ trán, dứt khoát từ bỏ chuyện dò hỏi, hạ giọng : “Tôn đại nhân nàng ấy thiếu tâm nhãn. Ngươi khoan trừng mắt đã, ý là lòng nàng ấy rộng như biển lớn, thể che giấu được tâm sự. Ngươi cần lo lắng đoán mò xem nàng ấy đang nghĩ gì.”
Sở Mộc vội hỏi: “Thật ?”
Lâm Hàn: “Ta là thẩm thẩm của ngươi chứ phải thẩm thẩm của nàng, có thể lừa ngươi được .”
Sở Mộc biết cách giao tiếp với nữ nhân, mới còn chút do dự, nàng nói thế lại cảm thấy rất vừa lòng: “Người này rất tốt! Thẩm và thúc phụ nói người mai mối là Tôn đại nhân ?”
Lâm Hàn thì bật cười thành tiếng.
Ba hài tử và Sở Mộc ngây người.
Đại Bảo Bảo nhịn được hỏi: “Nương, ngài cười gì vậy?”
Lâm Hàn xoa xoa khóe mắt, lại buồn cười, vội vàng che miệng: “Ông ấy là ông mai, cũng chính là nhạc phụ đại nhân tương lai của ngươi.”
“Hả?”
Bốn kinh ngạc kêu lên.
Lâm Hàn gật đầu: “Chuyện ngươi và cô nương Lục gia giải trừ hôn ước lúc trước đó, chính là vị Tôn đại nhân này đã tới tìm thúc phụ ngươi nói chuyện.”
Sở Mộc trợn mắt há hốc mồm.
Ba hài tử cũng vô cùng kinh ngạc.
Lâm Hàn nén : “Theo pháp lệnh của triều ̀nh thì cô nương đó lẽ đã gả chồng rồi, nhưng Tôn đại nhân sợ nàng ấy gả sai người nên cứ chọn tới chọn lui rồi chọn trúng ngươi.”
Sở Mộc thu lại biểu cảm hoảng sợ: “… Chả trách gần đây ông ấy cứ nhìn chằm chằm, thì là nhạc phụ đang quan sát nữ tế, càng nhìn càng chướng mắt.”
“Không càng nhìn càng thấy thú vị ?” Đại Bảo Bảo nhịn hỏi.
Sở Mộc: “Nữ nhi ông ấy cực khổ nuôi lớn lại trở thành người nhà của chúng , thú vị mới lạ đó.”
Lâm Hàn tán đồng: “Ngươi như vậy là hiểu lầm ông ấy rồi. Tôn đại nhân một lòng vùi đầu vào công sự, thật sự có tâm tư đó . Nghe thúc phụ ngươi nói có vẻ là ông ấy mong muốn gả nữ nhi ngoài càng nhanh càng tốt, sớm ngày giải quyết nỗi lo này.”
Sở Ngọc nhịn được : “Theo lời nương thì Tôn gia có vẻ khá tốt.”
Lâm Hàn gật đầu: “Việc hôn nhân khá ổn. cũng có một số chỗ tốt, người vô tâm đôi khi sẽ nói năng thẳng thắn, Sở Mộc ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý.”
Sở Mộc chút suy nghĩ : “Nàng ấy thẳng tính thì cũng sẽ thẳng thắn với nàng, nàng ấy vui thì đáp lại là được.”
Lâm Hàn đang muốn khuyên vài câu nhưng lại nghĩ lỡ cô nương thích Sở Mộc thẳng thắn, bây giờ nàng nhiều lời biết lại biến khéo thành vụng, bèn nuốt hết những lời muốn nói trở lại, đưa bọn họ về nhà.