Sáng nay Lâm Hàn đã nói với mấy hài tử, buổi chiều rất bận rộn, ̉nh quản bọn nó, để bọn nó tự chơi với .
Đại Bảo Bảo nháo Lâm Hàn, đến nỗi khi Lâm Hàn và Sở Tu Viễn trở về đã quên mất mấy hài tử: “Còn ở bên ?”
Sở Tu Viễn: “Đừng động tới bọn nó. Đợi chút Sở Mộc nghỉ tạm, tự nhiên sẽ đuổi bọn nó về.”
Vừa nói xong đã bên ngoài vọng tới một loạt tiếng bước chân.
Sở Tu Viễn ngẩng đầu nhìn, Đại Bảo Bảo đầu, Sở Dương cùng Sở Ngọc theo , đang chạy về hướng bọn họ.
Lâm Hàn hỏi: “Lại chọc đại ca và nhị ca con ?”
Đại Bảo Bảo dừng : “Không .”
Sở Tu Viễn: “Vậy bọn nó đuổi theo con làm gì?”
Đại Bảo Bảo đầu nhìn hai ca ca: “Bọn họ muốn con nói với nương, Sở Mộc cưới lão bà quên luôn đệ đệ.
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn hiểu, liền chuyển tầm mắt sang Sở Dương.
Sở Dương: “Yến tiệc bên chỗ Mộc ca có dư lại mấy khúc xương ống to. Đại Bảo Bảo nó ăn no, đầu bếp dùng rìu chặt nhỏ xương ống, nó muốn ăn phần cốt tủy bên trong. Vừa lúc Mộc ca đói bụng, đến nhà bếp tìm thức ăn, cũng ăn thứ đó. Nó chịu, Mộc ca hôm nay là ngày đại hỉ của ấy, ấy là tân lang, ấy lớn nhất, Đại Bảo Bảo phải nhường ấy, đó nhân lúc Đại Bảo Bảo chú ý đã đoạt mất xương ống.
“Đại Bảo Bảo ấy khi dễ tiểu hài tử, cho cha cùng nương, con cùng Nhị Bảo thấy cũng chẳng phải chuyện lớn gì, cản cho nó nói, nó để ý đến bọn con, cất bước chạy mất.” Nói xong lại dừng một chút: “Chuyện đó thì hai người biết rồi.”
Sở Tu nhíu mày, nhìn về phía tây: “Hắn còn bản là tân lang?”
Đại Bảo Bảo lắc đầu: “Huynh ấy , ấy chỉ ăn!”
Sở Tu Viễn chuyển sang nhìn nó: “Còn con thì ?”
Đại Bảo Bảo rõ nguyên do: “Con á? Thịt heo trong phủ ấy là do con cùng nương mua. Muốn ăn xương ống của hai người bọn họ cũng được ? Cha cùng phe với ai vậy?”
Sở Tu Viễn: “Sáng nay nương đã nói với các con, hôm nay nghịch ngợm, con đã đồng ý thế nào?”
Tiểu hài tử hoảng sợ kêu lên: “Ăn mà cũng gọi là nghịch ngợm ?”
Sở Tu Viễn so đo với nó: “Có , trong lòng con rõ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-496.html.]
Đại Bảo Bảo muốn . đối diện với ánh mắt đầy ý cười của mẫu , tiểu hài tử đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm: “Không ăn thì ăn!” Sau đó lại nhìn Sở Tu Viễn: “Về ấy cũng đừng nghĩ tới chuyện ăn đồ của con.”
Lâm Hàn: “Trước đây con giành đồ của Mộc ca ít lần. Hắn có cáo trạng ?”
Đại Bảo Bảo ngẫm nghĩ: “Không có, ấy trực tiếp đánh con.”
Sở Tu Viễn hỏi : “Vậy con đánh hắn?”
Đại Bảo Bảo chút suy nghĩ ngay: “Con đánh ấy!”
Sở Tu Viễn muốn quở trách nó, Lâm Hàn lại kéo ống tay áo của Sở Tu Viễn: “Con có thể cào hắn. Ta đã sớm nói qua, đánh một trận phân thắng bại rồi hẵng tìm bọn phân xử. Cứ cáo trạng giống như con thì đừng hòng bọn mặt giúp. Sau này Thái Học cũng thế. mà được vả vào mặt.”
Đại Bảo Bảo rõ: “Vì ?”
Lâm Hàn: “Đối phương đá vào bụng con, con lại cào mặt người , con nói xem mới nhìn qua sẽ thấy người nào bị thương nghiêm trọng hơn?”
Đại Bảo Bảo giơ tay chỉ chính : “Con nha.”
Sở Ngọc nhịn được : “Ngu ngốc!”
Đại Bảo Bảo đột nhiên nhìn sang nhị ca nhà nó, nói lại một lần nữa xem.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Ngọc: “Nương là thoạt , chẳng lẽ đệ muốn cởi hết xiêm y cho nương xem ?”
Đại Bảo Bảo năm nay thẹn thùng, bèn dùng sức lắc đầu.
Lâm Hàn: “Con thể cởi y phục trước mặt mọi người, người sẽ cho rằng con là người tay ̀n nhẫn, sẽ đứng về phía người còn lại. Về chọc con, lúc đánh được đánh vào đầu. Nếu là con trêu chọc người trước, cho dù là con, còn Đại Bảo và Nhị Bảo có bị thương nhiều như thế nào, và cha cũng sẽ đánh các con một trận. Nhớ kỹ, là hai người bọn , một trong hai.”
Sở Dương cùng Sở Ngọc nhịn được run lập cập.
Đại Bảo Bảo hậu tri hậu giác phản ứng lại, kinh ngạc trừng to mắt: “Nam nữ cùng đánh ?!”
Sở Tu Viễn gật đầu.
Đại Bảo Bảo lui về một bước: “Hai người, hai người, bọn con thật sự là nhi tử sinh của hai người ?”
Sở Tu Viễn: “Nếu con dám ngoài gây chuyện, bọn cũng xem con là nhi tử sinh nữa.”