Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 497

Cập nhật lúc: 2024-11-05 13:39:38
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu hài tử làm vẻ mặt đau khổ, nhìn Lâm Hàn: “Mẫu , ngài ngậm đắng nuốt cay nuôi hài nhi lớn như vậy, chính là muốn biến hài nhi thành khiên thịt ? Mẫu , phải ngài thích nhất là bạc ? Ngài tốn thật nhiều bạc nuôi con lớn, đó lại đánh con hỏng mất, ngài cảm thấy mệt ?”

Lâm Hàn vui vẻ: “Con lời thì nương đánh con làm chi? Lực đạo tương hỗ lẫn , nương đánh m.ô.n.g con thì tay nương cũng đau vậy.”

Sắc mặt tiểu hài nhi lập tức biến chuyển: “Con thánh hiền, ai mà lúc phạm sai lầm. Nếu hài nhi cẩn thận phạm sai lầm, có phải ngài sẽ ——”

“Ba !” Lâm Hàn vươn ba ngón tay: “Học ở Thái Học mất năm năm, con có ba cơ hội, dùng cho cẩn thận nha.” Nói xong lại nhìn Sở Dương cùng Sở Ngọc.

Sở Ngọc : “Một năm rưỡi một , nương cảm thấy ——”

Lâm Hàn: “Không cảm thấy. Hay là con thấy nhiều?”

Sở Ngọc vội vàng nuốt lại lời muốn nói, quả thực là sợ ba biến thành hai , thậm chí là một .

Sở Tu Viễn thấy thế thì : “Ta và nương các con đã ăn mì, các con có muốn ăn gì ?”

Sở Dương lắc đầu: “Hài nhi ở bên chỗ Mộc ca đã ăn no.” Không đợi Đại Bảo Bảo mở miệng: “Nó đã ăn đến mức bụng nhỏ phình to rồi.”

Đại Bảo Bảo theo bản năng , cúi đầu nhìn bụng lại cuống quýt hít vào.

Sở Tu Viễn tức : “Đã ăn thành như vậy mà còn tranh với Mộc ca ?”

Tiểu hài tử chút tự nhiên, yếu ớt : “Là ấy giành của con. Không biết thương đệ đệ gì cả. Mẫu , ngày mai Mộc ca mang lão bà của ấy tới kính trà, cần cho lão bà của ấy lễ vật.”

Lâm Hàn kinh ngạc, về phía Sở Tu Viễn, nó ai nói vậy.

Sở Tu Viễn: “Sao con lại biết tân nhân phải kính trà, mẫu con còn chuẩn bị lễ vật?”

Tiểu hài tử nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn: “Ta có nói .”

Hồng Lăng đứng bên cạnh nhỏ giọng : “Lúc phu nhân nhờ chuẩn bị lễ vật, tiểu công tử đang ở phòng giải trí cắn hạt dưa.”

Lâm Hàn nhớ lại, cũng quở trách tiểu hài tử. giờ Tuất canh ba, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn trở phòng ngủ, lập tức nói với Sở Tu Viễn: “Sau này muốn nói cái gì phải nhìn trước ngó xem Đại Bảo Bảo ở đấy .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-497.html.]

Sở Tu Viễn: “Không cần. Chỉ cần nhắc nó cho dù được cái gì cũng được nói bên ngoài. Đại Bảo Bảo lời nàng, nàng nói nó sẽ nhớ kỹ.”

Tuy Đại Bảo Bảo còn tròn chín tuổi, nhưng cũng đã là một tiểu tử choai choai, chuyện gì nên hiểu cũng đã hiểu.

Lâm Hàn ngẫm : “Ngày mai nói với nó.” Lại chuyển bồn ngải cứu qua bên chỗ Sở Tu Viễn: “Nước có nóng ?”

Mấy năm nay chỉ cần thời gian cho phép, cứ cách một ngày là Lâm Hàn và Sở Tu Viễn lại ngâm chân. Sở Tu Viễn ngâm nước ấm mãi thành quen, tuy rằng cảm thấy nước đã ấm nhưng vẫn : “Thêm một chút .”

Trước đây Lâm Hàn sợ lạnh, từ khi thức tỉnh dị năng hệ lôi, hàn khí người đã còn nữa, nhiệt độ cơ thể còn cao hơn Sở Tu Viễn, thậm chí Sở Tu Viễn cảm thấy nóng nhưng Lâm Hàn lại cảm thấy vừa vặn.

Lâm Hàn đặt chân vào, phát hiện nước đã ấm vừa đủ, Sở Tu Viễn còn đang nhíu mày, nhịn được vui vẻ: “Mấy năm nay còn quen ?”

Sở Tu Viễn: “Lại muốn nói hư à?”

Lâm Hàn sợ Sở Tu Viễn dùng hành động thực tế chứng minh hắn hư, vội vàng : “Ta muốn nói nếu kinh mạch của chàng ứ ách thông thì sẽ xoa bóp cho chàng. Nếu thì thôi.”

Sở Tu Viễn vội hỏi: “Bóp chân?”

Lâm Hàn : “Ừ.”

Sở Tu Viễn cười thầm, lập tức lau chân, tự tìm một miếng vải sạch phủ lên chân rồi đưa chân qua: “Mời phu nhân.”

Lâm Hàn chụp lấy mu bàn chân của hắn: “Chờ một lát.”

Sở Tu Viễn: “Không thể ngâm quá lâu, chờ cái gì?”

Lâm Hàn lau lau chân. “Móng chân dài rồi, thừa dịp ngâm chân khiến móng mềm , cắt móng chân trước đã.”

Sở Tu Viễn cúi đầu nhìn, cảm thấy phải quá dài: “Hôm nào cắt cho nàng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đợi tới hôm nào là quên mất.” Lâm Hàn cầm chiếc kéo đặt phía , phát hiện móng chân Sở Tu Viễn cũng dài: “Chàng cũng nên cắt.”

Sở Tu Viễn cướp lấy chiếc kéo: “Xoa bóp cho trước, bóp xong sẽ cắt cho nàng.”

Lâm Hàn hoài nghi bản lầm: “Chàng?”

Sở Tu Viễn gật đầu.

Loading...