Tôn Phinh Đình liên tục gật đầu, lại nghĩ bản chẳng có chút rụt rè nào nên đã thu lại bớt ba ngón tay, chỉ dùng hai ngón tay nhón một quả: “Bên chỗ thẩm thẩm có ? Có cần đưa qua đó ?”
Trong mắt Sở Mộc hiện lên một tia ngoài ý , còn nghĩ tới thẩm thẩm à, tồi, tồi.
Sở Mộc phun hạt đào : “Không cần lo cho bọn họ, Đại Bảo, Nhị Bảo cùng Bảo Bảo ăn sẽ tự mình hái.” Thấy nàng ấy đã ăn xong: “Ăn ngon ?”
Tôn Phinh Đình cũng từng ăn đào, nhưng đó đã là chuyện hai năm trước.
Cũng phải Tôn gia mua nổi mà là do khó trồng được đào cho quả ngon, người bán lại ít, mùa đào lại ngắn, lơ đãng một chút là lỡ mất, cũng chỉ thể chờ tới mùa năm .
Tôn Phinh Đình vẫn luôn cho rằng đào nàng ăn năm ấy chính là quả đào ngon nhất nàng ấy được ăn trong đời này. Bây giờ Tôn Phinh Đình chỉ muốn nói với bản , ngươi chính là ếch ngồi đáy giếng.
Sở Mộc thấy nàng ấy sửng sốt, thử thăm dò hỏi: “Không ngon ?”
Tôn Phinh Đình lấy tinh thần liên tục gật đầu: “Ăn ngon, vô cùng ngon!”
Sở Mộc yên tâm: “Vậy nàng ăn . Ta, còn chút việc.” Sợ nàng ấy hỏi hắn nên Sở Mộc lập tức đứng lên mất.
Tôn Phinh Đình liếc nhìn hắn, thấy đã ngoài, lập tức kéo mâm đến trước mặt mình.
Tiểu nha vội : “Cô nương, chừa lại cho cô gia nữa.”
“Trên cây còn mà.” Tôn Phinh Đình nói xong bèn nhét một mấy quả vào tay nha hoàn: “Ngươi cũng nếm thử , ngon quá, thật sự rất ngon đó.” Lại nói: “Đào Hoa, thể gửi cho nương một ít ? Cha nương từng ăn được đào ngon như vậy .”
Tiểu nha hoàn tên Đào Hoa nghĩ nghĩ: “Chắc là được. Hôm qua ngài mới gả tới, hôm nay đã tặng đồ về nhà mẹ đẻ, tiểu hầu gia cùng đại tướng quân được, người sẽ vui .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-501.html.]
Tôn Phinh Đình: “Một chút đào thôi mà cũng vui ? Đại tướng quân phải hạng người bủn xỉn như vậy chứ.”
Đào Hoa: “Không là chuyện keo kiệt , nếu tẩu tử của ngài vừa gả vào nhà ngày đầu tiên mà đã gửi đồ về nhà mẹ đẻ thì ngài sẽ nghĩ thế nào?”
Sắc mặt của Tôn Phinh Đình trở nên khó coi.
Một lát , Tôn Phinh Đình nhịn được : “ mà cha nương từng ăn qua, ăn mảnh cũng tốt lắm nhỉ.”
Đào Hoa nghĩ nghĩ: “Ngày mai hồi môn ngài cứ nói với phu nhân, để phu nhân tới đây thăm ngài là được. Tiểu hầu gia hỏi tới thì cứ nói do phu nhân lo lắng cho ngài là được.”
Tôn Phinh Đình sáng mắt: “Ý kiến ! Cứ như .”
mà, Tôn Đình úy và phu nhân tới, Tôn Đình úy còn cố ý nói cho Sở Tu Viễn biết chuyện này, mong hắn để ý trông chừng một chút.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn nén đồng ý, trở về phủ lập tức nói với Lâm Hàn: “Cô nương quả thật khéo léo, này nàng ̉nh rỗi có việc gì làm thì chú ý nhiều một chút, tránh để nàng ấy chọc thủng trời mà chúng còn biết vì lại thủng.”
Lâm Hàn nhìn về phía tây: “Cha nương nàng ấy rõ ̀ng có thể dạy bảo nàng ấy, nhưng nàng cũng có gây chuyện gì lớn.”
Sở Tu Viễn ngẫm : “Cũng đúng.” Nhớ tới bộ dáng khó xử của Tôn Đình úy lúc nói với hắn chuyện này, nhịn : “Gả vào đây được ba ngày mà đã nói cha nương muốn đến thăm xem nàng sống có quen , cũng mệt cho nàng ấy nghĩ được. Cũng sợ lỡ chuyện này bị truyền ngoài, người lại cho rằng cha nương nhà nàng ấy bất mãn nhà .”
Lâm Hàn: “Không phải , Tôn đại nhân cũng nói nàng ấy là một người cứng đầu. Tôn đại nhân dạy bảo nàng ấy ?”
Sở Tu Viễn: “Sao thể quở trách nàng ấy. Tôn đại nhân cũng muốn nàng ấy biết ông ấy đã nói chuyện này với chúng , nàng có thể xem như biết.”
Lâm Hàn gật đầu: “Ta , tiểu cô nương da mặt mỏng. Chỉ cần cha nương chiều nàng nữa, cứ để nàng ấy muốn làm gì thì làm.” Sau đó lại hỏi: “Sao hôm qua Thái tử tới?”
Sở Mộc mới thành , Hoàng Hậu lo lắng Sở gia vẫn còn bận rộn, ngày hưu mộc hôm qua Thái tử muốn sang đây nhưng Hoàng Hậu cho nó tới.