Tôn Phinh Đình chậm lại: “Ta đương nhiên ngài ấy là Thái tử. Nếu phải Thái tử mà dám hái nhiều đào của như vậy, ném ngài ấy ngoài thì phải .”
Đào Hoa: “Thái tử biết võ.”
Tôn Phinh Đình dừng : “Ta, ngày mai sẽ nhờ hầu gia dạy võ.”
Đào Hoa nhịn được nhắc nhở: “Cho dù ngài học xong thì cũng thể động tay động chân với Thái tử a.”
Tôn Phinh Đình đương nhiên điều này: “Hôm nay Thái tử, ngày mai biết lại thêm một Vương gia, này lại có thêm công tử vương tước. Ta dám động Thái tử thì thôi, còn dám động bọn họ .”
Tôn Phinh Đình nghĩ thế, trong lòng thoải mái hơn một chút, bước khỏi chủ viện rồi đến chỗ cây đào.
Lúc sắp đến nơi, Tôn Phinh Đình dừng .
Đào Hoa hỏi: “Làm ? Cô nương.”
Tôn Phinh Đình chỉ vào hai tiểu hài tử chỗ cây đào, hỏi Đào Hoa: “Ngươi thấy tiểu hài tử trông quen mắt ?”
Đào Hoa nhìn theo hướng nàng ấy chỉ, đánh giá một phen: “Có chút quen nha. mà thể nào . Lúc nãy người gác cổng gọi nó là tiểu công tử, là tiểu công tử của nhà Đại tướng quân, thể nào là người chúng từng gặp.”
Tôn Phinh Đình gật đầu: “Đúng nha. Có lẽ chỉ là tương tự.” Nói xong bèn qua đó.
Đại Bảo Bảo cúi đầu muốn đưa quả đào vừa đỏ vừa to cho Thái tử, thấy hai người đột nhiên xuất hiện, bị dọa nhảy dựng. Cũng may một tay khác của nó đang ôm lấy cây chính nên bị ngã. Nếu đời nó đừng mong được trèo lên cây hái đào nữa.
Đại Bảo Bảo định thể, lại hỏi: “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ lại tới đây?”
Tôn Phinh Đình cùng Đào Hoa đồng loạt hô lên: “Là ngươi?!”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Là .” Lại cúi đầu đánh giá bản , vẫn giống trước , có biến thành tên mập mạp: “Tỷ tỷ xinh đẹp, nhớ ?”
Lúc Tôn Phinh Đình dâng trà cho Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn, Đại Bảo Bảo đang ở học đường nên hôm đó Tôn Phinh Đình gặp nó.
Mấy ngày nay Tôn Phinh Đình cùng Đào Hoa cũng sang nhà cách vách, nó cũng chạy sang đây nên đây chính là lần thứ hai nàng ấy nhìn thấy Đại Bảo Bảo, Tôn Phinh Đình mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Ngươi —— quen ?”
Đại Bảo Bảo lại hái một quả đào vừa to vừa đỏ: “Quen a.”
Tôn Phinh Đình rất chắc chắn mấy ngày trước đây từng gặp nó: “Trước đây ngươi từng gặp ?”
Đại Bảo Bảo lắc đầu: “Là mẫu nói. Có phải tỷ tỷ xinh đẹp tò mò chuyện lần trước ? Ta cản đường tỷ chỉ là để Mộc ca quan sát xem tỷ là người thế nào. Tỷ muốn hỏi vì biết tỷ là ai à? Cha tỷ nói cho cha đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-509.html.]
Tôn Phinh Đình : “Chả trách hôm ấy thấy hầu gia.”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Cha tỷ nói tỷ thiếu tâm nhãn, sợ lúc tỷ nói chuyện với Mộc ca sẽ bị lộ , cho nên dám cho tỷ và Mộc ca gặp mặt.”
Thái tử nhìn Tôn Phinh Đình, đôi mắt y hệt hoàng đế Thương Diệu quan sát nàng ấy.
Tôn Phinh Đình đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận: “Ta có thiếu tâm nhãn!”
Đại Bảo Bảo ừ một tiếng: “Ta . Mẫu nói tỷ có ngốc. Bằng tỷ sẽ gả cho Mộc ca của .”
Tôn Phinh Đình tức khắc nở hoa trong lòng: “Ngươi nghĩ vậy thật ?”
Đại Bảo Bảo lại hái một quả đào đưa cho Thái tử: “Đúng nha. Nếu hôm đó tỷ tỷ đã đổi tiền với rồi. Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi tới xem bọn hái đào ?”
Tôn Phinh Đình nghĩ đến mục ́ch của mình, đó lại nghĩ tới cha nói nàng ấy thiếu tâm nhãn: “Đúng vậy. Ta thấy các ngươi lấy tận bốn cái rổ, bao giờ mới hái đầy chứ? Có muốn giúp các ngươi hái ?”
Đào Hoa kéo ống tay áo nàng ấy.
Tôn Phinh Đình đầu, gì hả.
Đào Hoa tiếng động nói: “Lão gia cùng phu nhân.”
Tôn Phinh Đình đẩy tay nàng ấy : “Ngươi đứng sang một bên chờ .” Lại hỏi Đại Bảo Bảo: “Ta giúp các ngươi hái nhé?”
Sở Ngọc mở miệng : “Không cần, tẩu tẩu. Bọn hái một chút là xong rồi.”
Tôn Phinh Đình xắn tay áo, cầm chiếc rổ mặt đất: “Tới cũng tới , có thể hái một ít chứ.” Duỗi tay hái mấy quả cho vào rổ: “Phải hái đầy nha.”
Sở Ngọc: “Thật cần. Bọn đang chọn mấy quả to cho bệ hạ và Hoàng Hậu.”
Tôn Phinh Đình ngưng động ́c: “Mang cho bệ hạ cùng Hoàng Hậu.”
Thái tử gật đầu: “ .”
Tôn Phinh Đình: “Vậy hái nhiều một chút. Các ngươi cần lo cho bọn , phía bắc còn một cây nữa. Ta cùng hầu gia cũng ăn hết nhiều như vậy, các ngươi hái hết cây này cũng được. Dù hái cũng bị chim ăn hết thôi.” Liếc mắt nhìn thấy hai gia đinh, bèn vẫy tay gọi bọn họ: “Lại đây giúp Thái tử hái đào.”
Đào Hoa dậm chân: “Cô nương!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tôn Phinh Đình đầu trừng mắt liếc: “Ngươi giúp thì cứ đứng ngốc ở đó , lắm miệng thì cẩn thận bán ngươi .”