Lâm Hàn từ cao xuống nữ tử đang cố vẻ, mà như hỏi: “Tiểu Lâm phu nhân đây là cái gì ?”
“Bà gặp tướng quân phu nhân”
Người đường qua cũng dừng .
Lâm Hàn : “Chính là đây, nhưng quen bà .”
Tiếng của Phương thị đột nhiên im bặt, đầu dám tin mở to mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bà , bà là nương ngài ?” Người qua đường một khắc còn đồng tình với Phương thị lập tức nghẹn họng, bà dám chính nhạc mẫu của Đại tướng quân chứ.
Lâm Hàn nghiêm trang : “Nương của là Lâm phu nhân, bà là của Lâm thừa tướng. Ta vẫn luôn ở trong viện nương, quanh năm suốt tháng chỉ đến ngày lễ tết mới gặp bà một , giả vờ quen thuộc cũng cách nào giả vờ .”
Nữ tử mặt đất, cũng chính là nương sinh của nguyên chủ Phương thị đột nhiên dậy: “Ngươi ngươi…Ngươi quá thất vọng.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, liền lấy khăn tay lau nước mắt đọng khóe mắt: “Vi nương để ngươi gả cho Đại tướng quân là ủy khuất ngươi...”
“Ngươi cũng đừng nữa, càng bại lộ càng nhiều. Gả cho Đại tướng quân hề thấy ủy khuất một chút nào cả.” Ánh mắt Lâm Hàn liếc thấy vây xem càng lúc càng nhiều: “Nếu cảm thấy ủy khuất, hôm nay sẽ dẫn mấy hài tử ngoài chơi.”
“ , ở chợ phía đông còn đụng thứ xuất của , nàng cực kỳ bất kính với cùng mấy hài tử của tướng quân, quở trách nàng vài câu, nàng tức giận chạy về nhà. Di nương, là ngươi tới của đòi công đạo chứ?”
Mọi đồng loạt chuyển hướng Phương thị.
Vũ khí nước mắt bất khả chiến bại từ đến nay trở nên vô dụng, Phương thị trợn tròn mắt.
Lâm Hàn cũng cho bà cơ hội lấy tinh thần: “Nếu thì của quản giáo cho mới . Mặc dù chỉ là kế thất của đại tướng quân nhưng cũng Thái Thường đầu cửu khanh tự đến hỏi.”
“Khoan hãy đến mặt mũi của Đại tướng quân, chỉ Thái Thường thôi thì cũng nên trào phúng như , gì mà đích trưởng nữ thì chứ, còn là gả cho Đại tướng quân kế thất. Nếu đổi thành khác thì thưởng cho nàng một bạt tai .”
“Ngươi, ngươi…Mọi đừng nàng bậy.” Phương thị vội vàng xoay về phía đám : “Nàng là đích nữ gì cả, là do sinh , là Lâm gia thứ xuất trưởng nữ. Nàng như là nhận là nương , cảm thấy là của tướng gia, cho nàng mất mặt.”
Mọi dời tầm mắt về phía Lâm Hàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-53.html.]
Lâm Hàn vui vẻ: “Có ngươi quá lâu, nước mắt thấm hết cả trong đầu ?”
Cách một cánh cửa, Thẩm Xích Tiêu đầu trở về sương phòng.
Khương Thuần Quân đưa tay bắt lấy , gì thế?
Thẩm Xích Tiêu gần như thành tiếng: “Người trong thiên hạ thể bắt nạt phu nhân, nếu là ở trong cung dễ ngoài thì chính là còn sinh .” Hắn đẩy tay về nghỉ ngơi.
“Ngươi…Sao bây giờ ngươi biến thành như ?” Phương thị đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân: “Gả cho đại tướng quân ngay cả nương cũng nhận, còn mắng vi nương là đầu úng nước nữa hả?”
Đám vây xem lộ vẻ đồng ý.
Lâm Hàn hỏi ngược : “Các ngươi từng Lâm thừa tướng ba khuê nữ bao giờ ?”
“Lâm thừa tướng chỉ hai nữ nhi thôi ? Lớn là phu nhân sinh, nhỏ là sinh.”
Có lên tiếng.
Lâm Hàn: “ thế. Vừa nhắc tới , bà hề phản bác, chứng tỏ thứ xuất của còn đang ở trong khuê phòng kìa. Ta trưởng nữ thì còn thể là ai chứ?”
“Di nương, hoặc là là nữ nhi Lâm gia. Các ngươi lo lắng hài tử nhà đại tướng quân hung danh khắc chết, dứt khoát từ trong tông tộc tìm một đích trưởng nữ gả tới đây?”
Sắc mặt Phương thị chợt trở nên trắng bệch.
Ánh mắt về phía bà theo đó đổi, ngay đó liền đánh giá Lâm Hàn, thấy ánh mắt cùng khuôn mặt cực kỳ giống Phương thị, trong lòng suy đoán thể tưởng tượng nổi.
“Các ngươi đừng nàng bậy, nàng chính là nữ nhi Lâm gia .” Phương thị cuống quít : “Tội khi quân là tội c.h.é.m đầu, cho chúng mượn lá gan cũng dám lừa bệ hạ cùng đại tướng quân.”
Lâm Hàn tủm tỉm hỏi: “Vậy mà ngươi còn là thứ trưởng nữ Lâm gia ? Ta sinh từng Lâm gia thứ trưởng nữ, các ngươi từng qua ?” Nàng quét mắt một vòng .
Mọi liên tục lắc đầu.
Lâm Hàn thứ hai chuyển hướng Phương thị: “Ta nghĩ tới ngươi to gan như , vì để đòi công đạo cho tiểu nữ nhi mà tiếc mạo danh nương của . Di nương, ngươi thật sự khiến cho với cặp mắt khác xưa đấy.”