Sở Tu Viễn bảo: “Là khói, chứ lửa.”
Thương Diệu: ‘Không lửa thì lấy khói?”
Sở Tu Viễn hiệu cho gác cổng, : “ là lửa mới khói. Bệ hạ ngài nghĩ xem chúng ở gần như thế, khói to như đáng nên ánh lửa ngút trời mới .”
Thương Diệu suy nghĩ cẩn thận, là đạo lý : “Phu nhân của ngươi đang cái gì thế?”
Sở Tu Viễn: “Vi thần , đang lấy mật ong.”
Thương Diệu khỏi bật : “Giữa khói đặc cuồn cuộn lấy mật ong?”
Sở Tu Viễn còn dám thế thật.
Sở Tu Viễn còn dám gật đầu: “Dùng khói đặc đuổi ong .” Nói cả quân lẫn thần đến góc tường chính viện, ở con đường nhỏ thông đến hậu viện, Sở Tu Viễn chỉ về phía Bắc: “Bệ hạ, ngài xem.”
Thương Diệu ngừng bước, về phía Bắc thì trông thấy mấy kỳ quái, từ đầu đến chân bọc dày kín tới nỗi gió thổi lọt: “Thế là sợ ong đốt ?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Cái đang ở chỗ cao nhất chính là phu nhân . Nàng đang về phía Tây, bởi vì thùng nuôi ong ở phía Tây, cũng chính là phía phòng ngủ của thần và phu nhân. Bệ hạ, ngài và vi thần như thế thì thể tới đó , chúng trong phòng đợi bọn họ nhé?”
Khói mù ở hậu viện quá lớn, Thương Diệu cũng tới, thấy thì tới chính viện.
Quân thần hia nhà chính, Sở Mộc và Tôn Phinh Đình ở bên cạnh hầu phủ từ trong phòng trông thấy khói mù lượn lờ ở phía Đông Bắc, Tôn Phinh Đình lộ vẻ lo lắng, kiềm lòng hỏi Sở Mộc: “Khói lớn như thế là cháy ?”
Sở Mộc khẽ lắc đầu: “Không ! Cháy thì thể nào yên tĩnh như thế. Chắc chắn là Đại Bảo Bảo đòi ăn cái gì đó, nên thẩm thẩm cho nó.”
Tôn Phinh Đình: “Làm cái gì mà cần khói lớn như thế?”
Sở Mộc suy nghĩ: “Có thể là đang nướng cái gì đó ở đằng . Đừng quan tâm nữa.” đó sai nha đóng cửa sổ , kẻo tro than bay .
Bên Sở Mộc đóng kín cửa thì bên chỗ Sở Tu Viễn ngoài cửa chính của phòng chính thì các cửa khác cũng đóng chặt.
Hoàng đế Thương Diệu ở trong phòng trong thời gian một chén thì cảm thấy trong nhà ngột ngạt tới cuống cuồng, ngoài một lúc. lúc , Lâm Hàn đến, theo còn mấy nha , trong tay mỗi đều bưng một chiếc thau.
Thương Diệu thể dậy. Sở Tu Viễn đón lấy, nhận cái thau đồng từ trong tay Lâm Hàn, cúi đầu xuống , khỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-539.html.]
Thương Diệu thấy thế thì bước ba bước hai tới, trông thấy trong mỗi cái thau đều hơn nửa thau mật ong, trông nặng tầm năm sáu cân, liền khỏi bảo: “Nhiều như thế ?!”
Đại Bảo Bảo sải bước chạy tới: “Ta xem nào, để xem nào.” Nói kiềm lòng vịn lên cánh tay của cha nó.
Sở Tu Viễn sợ tay trọng lượng sẽ lật đổ cái thau nên vội vàng hạ xuống một chút.
“Hãy còn?!”
Sau lưng truyền đến tiếng kêu kinh ngạc.
Sở Tu Viễn và Hoàng đế Thương Diệu đầu , là Sở Dương. Hai xuôi theo tầm mắt của Sở Dương thì trông thấy Hồng Lăng đang về phía bọn họ, trong tay cũng bưng một thau, trong thau cũng nhiều mật ong màu vàng cam.
Đợi Hồng Lăng đến gần, Thương Diệu thấy rõ ràng, mật ong đóng kết thành miếng .
Thương Diệu sang Sở Tu Viễn : “Đây chính là mật ong mà ngươi ư?”
Sở Tu Viễn nào , ăn bao giờ , thế nên chỉ thể để phu nhân của tiếp lời.
Lâm Hàn: “ . Bệ hạ, phu quân, .”
Thương Diệu nhớ Sở Tu Viễn từng , Lâm Hàn nuôi hai thùng ong mật. Hai thùng mà thể hai ba chục chân mật ong, chuyện đến vị Hoàng đế là Thương Diệu cũng dám tưởng tượng.
Vào trong nhà, Thương Diệu bèn hỏi: “Sao nhiều như thế?”
Lâm Hàn: “Không hề nhiều. Nếu sợ ong mật đói c.h.ế.t thì còn thể lấy mấy cân nữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Ngọc bốn thau mật ong và một thau tổ ong, nén lòng hỏi rằng: “Sau chúng cần mua mật ong nữa ạ?”
Lâm Hàn khe khẽ gật đầu.
Một tháng Thương Diệu dùng nhiều lắm là một cân mật ong, năm Sở gia, suy xét Đại Bảo Bảo còn đang răng nên Lâm Hàn thể cho ăn quá nhiều đồ ngọt, thì mỗi tháng Sở gia dùng nhiều lắm là hai cân, hai ba chục cân mật ong đủ để Sở gia dùng trong một năm.
Lâm Hàn bèn hỏi Lâm Hàn: “Mỗi năm lấy một ?”
Lâm Hàn: “Theo lý mà mùa thu còn thể lấy một nữa. Có điều là dùng khói đặc đuổi ong quá hại đến ong, hằng năm đều thể ăn mật ong thì nhất là mỗi năm lấy một . Ở chỗ ít hoa cỏ, vườn Phù Dung của bệ hạ lắm hoa nhiều cỏ, cũng nuôi hai thùng nuôi ong như thế là một năm thể lấy tầm bốn chục cân.”