Lâm Hàn hỏi : “Dạy con để ngày nào con cũng đánh với người ́m bận ?”
Đại Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy chột , nhỏ giọng đáp: “Không mà.”
Lâm Hàn vẫn buông tha nó: “Có hàng vạn cách để giải quyết những chuyện xảy ngày hôm nay, con lại chọn cách ngu xuẩn nhất, Đại Bảo Bảo, con khiến nương rất thất vọng.”
Đại Bảo Bảo khỏi luống cuống, biện giải cho bản vài câu, lại sợ nương nói nó ngụy biện, chỉ đành nói: “Lần đầu tiên con gặp phải chuyện này, con biết phải làm .”
Sở Tu Viễn tức cười: “Vậy lặp lại vài lần là biết ?”
Đại Bảo Bảo liên tục gật đầu: “Đúng nha.”
Sở Tu Viễn nghẹn .
Hoàng đế Thương Diệu buồn : “Đại Bảo Bảo, nghĩ tới hậu quả khi thành thật thế này ?”
Đại Bảo Bảo nghiêm túc ngẫm , nhìn cha nương nó: “Bị cả hai người họ giáp lá cà?”
Thương Diệu phì : “Thật thông minh.”
Đại Bảo Bảo liếc mắt nhìn cha nó: “Có đánh con cũng sợ, hôm nay con làm gì sai cả!” Nó sợ bị đánh thật nên bồi thêm một câu: “Có đánh chết con cũng vô dụng.”
Tục ngữ , hiểu con ai bằng cha.
Đại Bảo Bảo thể hai từ “đánh chết”, Sở Tu Viễn đã nó đang luống cuống, vạch trần nó —— hùng hài tử này hiếm khi làm được chuyện gì đúng đắn, thể đả kích trào phúng nó, cần phải cổ vũ.
người bị Đại Bảo Bảo đánh đã tìm tới nhà rồi, cần nghĩ tới chuyện cổ vũ nữa.
Sở Tu Viễn lạnh giọng : “Ai đánh con? Lo ăn cơm của con .”
Đại Bảo Bảo tin vào tai mình: “Cha đánh con?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn hỏi : “Rất muốn đánh?”
Đại Bảo Bảo liên tục lắc đầu.
Sở Tu Viễn: “Tội c.h.ế.t thể miễn, tội sống khó tha.”
Đại Bảo Bảo mình đã đánh người nhẹ, cho nên cũng nghĩ tới chuyện được thưởng. Nghe thấy sẽ bị trách phạt, Đại Bảo Bảo cũng cảm thấy ngoài ý : “Vậy cho con thống khoái một chút .” Nói xong bèn nhắm mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-573.html.]
Thái tử vui vẻ, nói với người cha hoàng đế ngồi bên cạnh: “Đại Bảo Bảo hài hước quá.”
Hôm nay nếu mấy lời của Sở Đại Bảo Bảo, hoàng đế Thương Diệu sẽ cảm thấy tên nhóc này chỉ biết quậy, mà nay lại có chút chờ mong đối với hài tử này, bộ dáng giảo hoạt của nó, khẽ gật đầu: “Đều nhờ cữu mẫu con dạy dỗ tốt.”
Đại Bảo Bảo mở mắt , : “Mẫu con siêu lợi hại.”
Lâm Hàn tức khắc đỡ trán: “Bệ hạ mỉa mai rồi.”
Đại Bảo Bảo “a” một tiếng, khó hiểu: “Vì ?”
Lâm Hàn nhìn hoàng đế: “Bởi vì hoàng đế bệ hạ bắt cơ hội nên muốn chèn ép nương con.”
Đại Bảo Bảo vẫn rõ: “Tại ?”
Hoàng đế Thương Diệu : “Nương ngươi còn thích lừa gạt trẫm hơn cả cha ngươi.”
Sở Tu Viễn thế bèn sang hoàng đế tỷ phu, hắn lừa gạt y khi nào?
Đại Bảo Bảo cũng nghi hoặc: “Bệ hạ là người lớn nhất trong thiên hạ, nương dám lừa ngài chứ?” Lại đánh gái y một hồi, ngài đùa có vui .
Thương Diệu: “Chờ ngươi lớn lên sẽ . Bây giờ dùng cơm trước .”
Đại Bảo Bảo đang được, bỗng nhiên nhớ tới chuyện , vội : “Không thể. Cha còn nói sẽ phạt thế nào.”
Hoàng đế Thương Diệu : “Chưa coi như quên.”
Đại Bảo Bảo lắc lắc đầu, nghiêm trang : “Không thể. Cha thì lòng bất an lắm, cứ như có một thanh đao đặt cổ vậy, đến cả đùi gà lớn thích nhất cũng sắp biến thành sáp rồi.”
Thương Diệu cảm thấy ngoài ý , nghĩ tới Đại Bảo Bảo “ngữ xuất kinh nhân” như vậy, bèn sang nhìn Sở Tu Viễn: “Nhi tử ngươi đã nói vậy rồi, nói gì chứ.”
Sở Tu Viễn nhìn về phía đại nhi tử.
Sắc mặt Sở Dương khẽ biến, nó còn tưởng cha đã quên nó rồi chứ.
Sở Tu Viễn nhìn nét mặt của nó, : “Cho rằng quên rồi ? Đại Bảo Bảo mười hai, con mười sáu tuổi, nó tay biết nặng nhẹ, chẳng lẽ con cũng biết ? Dám đánh tôn nhi của Thừa tướng ngay trước cổng Thái Học, may mà trong chuyện này các con có lý lẽ, nếu các con cũng đừng mong và mẫu các con giải quyết được hậu quả?”
Không đến mức chịu đòn nhận tội nhưng chắc chắn phải tới cửa xin .
Sở Dương nghĩ tới cha nó đường đường là một Đại tướng quân, vì nhi tử mà cúi đầu với người khác, mẫu nó thương nhất cũng phải khom lưng với người , đáy lòng cảm thấy rất khó chịu.