Đại Bảo Bảo lòng, lắc tay nương nó: “Nương, chúng vào , đừng để ý đại ca và nhị ca. Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn còn thấy mất mặt đó.” Liếc mắt nhìn hai vị trưởng: “Nên sửa tên cho hai người bọn họ là Cẩu Đản và Miêu Đản .”
Sắc mặt của đồng học cùng bàn Sở Dương trở nên mất tự nhiên.
Sở Dương theo bản năng hỏi: “Ngươi làm —— ngươi ——” dám tin tưởng: “Nhũ danh của ngươi là Cẩu Đản à?”
Những đồng học đang vào Thái Học hoặc đang đứng nói chuyện đều nhìn về phía Sở Dương.
Gương mặt của vị đồng học đỏ bừng, trừng mắt nhìn Sở Dương: “Cẩu Đản ? Cha nương nói tên xấu dễ nuôi. Cha cũng cha ngươi, khó chơi tới mức tiểu quỷ đụng trúng cũng phải vòng.”
Sở Dương lập tức cảm thấy nhũ danh của nó cũng quá mất mặt, hì hì : “Ta gì à? Ta chỉ muốn xác nhận lại nhũ danh của ngươi một chút thôi mà. Nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của ngươi xem, ban nãy còn trêu chọc ——”
Đồng học ngắt ngang lời nó: “Không người khác cũng nghĩ ngươi câm .”
Sở Dương nghẹn .
Lâm Hàn đầu : “Đại Bảo, còn nói nữa là muộn đó.”
Đại Bảo Bảo dùng sức kéo mẫu : “Không cần lo cho bọn họ, đến trễ bị lão sư khẽ tay là đáng.”
Lâm Hàn đây vẫn luôn lo lắng Đại Bảo Bảo thích đến Thái Học, mà nay thấy nó tích cực thế, cũng hùa theo: “Ta lời Đại Bảo Bảo. Đại Bảo Bảo, buổi chiều có muốn nương đón ?”
Đại Bảo Bảo gật đầu.
Chạng vạng, Đại Bảo Bảo hoan thiên hỉ địa trèo lên xe ngựa, thấy đó còn một người nữa, bị dọa nhảy dựng, cả kinh kêu lên: “Sao cha lại ở đây?”
Sở Tu Viễn lạnh mặt : “Ta ở đây thì ở ? Chẳng lẽ chui gầm xe.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Bảo Bảo muốn gật đầu, tiếc rằng nó dám.
Ra ngoài hung hăng như hổ, nhìn thấy cha lại biến thành một con mèo con, thành thành thật thật xuống: “Hôm nay cha bận gì ?”
Sở Tu Viễn: “Vì quá bận nên ít khi ngoài, dẫn tới một đám tiểu tử choai choai cũng dám nhục mạ mẫu con.”
Đại Bảo Bảo mở to hai mắt, đoán được lần này cha nó tới là để giúp nương chứ phải tới đón nó,vô cùng vui vẻ, cố ý : “Con còn tưởng rằng hôm nay mặt trời mọc hướng tây.”
Sở Tu Viễn cũng cố ý chọc giận con : “Không thể mọc phía tây , đời thể.”
Đại Bảo Bảo dịch sang bên cạnh nương nó: “Ai hiếm lạ.” Không cho cha nó mở miệng: “Mẫu , con đói rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-576.html.]
Đại Bảo Bảo mười hai tuổi, đang tuổi phát triển thể, tiêu hóa rất nhanh, Lâm Hàn đã đoán được nó sẽ đói bụng nên trước khi cửa đã sai đầu bếp làm năm cái bánh trứng gà.
Trên đường tới đây Sở Tu Viễn đã ăn hết một cái, trong hộp lúc này còn lại bốn cái.
Lâm Hàn lấy hộp đồ ăn giấu lưng Sở Tu Viễn , Đại Bảo Bảo nhịn được nuốt nước miếng.
Lâm Hàn : “Đi kêu đại ca và nhị ca con .”
Đại Bảo Bảo muốn nói bọn họ đói bụng như lúc nó còn nhỏ. mà nó đã lớn rồi, lại nói như thế thì hai ca ca sẽ đánh nó mất.
Đại Bảo Bảo vén rèm xe, gọi vọng sang chiếc xe bên cạnh: “Đại ca, nhị ca, nương kêu hai người ăn bánh.”
Sở Dương cùng Sở Ngọc nhảy khỏi xe.
Sở Tu Viễn đưa khăn ướt đặt ở tầng cùng cho bọn nó, ba hài tử lau tay, Lâm Hàn lập tức đưa bánh trứng gà sang: “Bên trong hai quả trứng gà, từ từ ăn, đừng để nghẹn.”
Ba hài tử cầm bánh trứng gà, buông rèm xe, vừa ăn vừa về nhà trong ánh mắt hâm mộ ghen tị của học sinh ở Thái Học.
Thứ đang chờ đợi bọn họ trong phủ tự nhiên là bữa tối chay mặn cân đối, thơm ngon dinh dưỡng.
Nhà Sở Tu Viễn vừa dọn dẹp xong chén bát, Sở Mộc đã sang tới.
Lâm Hàn thuận miệng hỏi: “Ăn ?”
Sở Mộc: “Mới ăn rồi. Ta Phinh Đình Đại Bảo đánh với tôn nhi thừa tướng.”
Đại Bảo Bảo kinh ngạc: “Chuyện qua một ngày rồi mà giờ mới biết ?”
Nhà của Sở Mộc cùng Sở Tu Viễn liền , nhưng phủ đệ hai nhà quá lớn, nếu bên này gân cổ gầm rù thì bên khó lòng thấy.
Chiều hôm qua phu nhân thừa tướng náo loạn ngoài cửa phủ, một ai bên phủ Sở Mộc .
Hôm nay vừa mở cổng lớn, gia đinh bà tử hai nhà quét dọn, nói chuyện phiếm với mấy câu, Tôn Phinh Đình mới việc .
Sở Mộc nói chuyện với Đại Bảo Bảo, sang thúc phụ hắn: “Hôm nay lúc thừa tướng khó xử kéo ngài sang một bên nói chuyện trước khi thượng triều chính là để xin lỗi ngài ?”
Sở Tu Viễn: “Không chỉ có xin .”
Lâm Hàn vội hỏi: “Còn cái gì?”