Sở Ngọc và Sở Dương xấp xỉ tuổi , mấy năm gần đây hai đệ bọn nó đều thích đọc sóc, tuy Sở Dương chủ yếu tập trung xem thư tịch xử án tra án, Sở Ngọc lại thuộc kiểu cầm được quyển nào thì đọc quyển đó, nhưng thời gian hai đứa bọn nó ở cạnh tương đối nhiều, Sở Dương ngẫu nhiên sẽ nói cho Sở Ngọc về các vụ án nên hiểu biết của Sở Ngọc về chuyện phá án cũng nhiều hơn Đại Bảo Bảo.
Sở Ngọc nghĩ đến ngoài thành hoang vắng, chim ưng cáo chồn đầy núi, nếu hung thủ tùy tiện quăng cái đầu ở một nơi nào đó, ba bốn ngày như thế cũng đủ cho thú hoang gặm sạch.
Nghĩ vậy, Sở Ngọc : “Rất khả năng.” Lại nhìn ánh mặt trời ngả về tây: “Cửa thành sắp đóng rồi, cho dù có thu hoạch thì đại ca cũng sắp về rồi.”
Lời nói vừa dứt, bên ngoài đã vọng đến một tiếng gọi “đại công tử”.
Sở Ngọc nhìn Đại Bảo Bảo chép miệng, nói có sai .
Đại Bảo Bảo nhìn ngoài, thấy đại ca nó vào, phỏng chừng là về phòng y phục rồi, bèn hỏi: “Từ khi nào mà trở nên thông minh như vậy?”
Sở Ngọc lập tức muốn đánh nó: “Không thông minh bằng đệ, chỉ là lớn hơn đệ mấy tuổi nên kiến thức rộng ̃i hơn thôi.”
Đại Bảo Bảo hừ một tiếng, phục lắm: “Đệ mà lớn bằng chắc chắn sẽ thông minh hơn nhiều.”
Sở Ngọc: “Đệ lớn thì lớn à?”
Đại Bảo Bảo nghĩ cũng phải, đó lại nghi hoặc hỏi: “Vậy chẳng phải cả đời này đệ đều vượt qua được ?”
Lâm Hàn và Sở Tu Viễn từ chủ viện , lúc được câu này. Lâm Hàn nháy mắt với Sở Tu Viễn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn mở miệng : “Đại Bảo Bảo, mỗi ngày con đọc sách nhiều hơn nhị ca một chút, hiểu thêm về các đạo lý đối nhân xử thế, tới năm năm là có thể đuổi kịp hoặc vượt qua nhị ca con.”
Đại Bảo Bảo từ thư phòng nhảy : “Thật ?”
Sở Tu Viễn hỏi : “Cha con ̉nh vậy ? Cứ tìm được cơ hội là lại lừa con à.”
Đại Bảo Bảo cha nương lừa gạt đến hoảng sợ, nào bọn họ nói thật giả. So với người cha Đại tướng quân mỗi ngày đều muốn thấy nó xấu ặmt, Đại Bảo Bảo càng tin tưởng mẫu nó hơn.
Đại Bảo Bảo bèn gọi Lâm Hàn: “Nương, con lời nương, nương nói .”
Lâm Hàn dám nói bậy với hài tử những chuyện như thế, chỉ : “Kinh nghiệm đều do tích lũy mà . Có một số người sống mơ màng hồ đồ cả đời vẫn bằng con.”
Đại Bảo Bảo suy tư một lát, hỏi: “Đọc sách sẽ có tích lũy ? Nương.”
Lâm Hàn: “Đọc sách chỉ là một trong số đó. Ngày thường con cha con và nói chuyện phiếm, mang các con đến phố chợ, tất cả đều có thể tích lũy được. Kiến thức là thứ vô hình, qua mấy năm nữa, con nhớ tới những chuyện ngày hôm nay, sẽ phát hiện con đã hiểu biết hơn bây giờ rất nhiều.”
Đại Bảo Bảo hiểu , đang suy nghĩ của bản thì Sở Dương đã từ tây sương phòng trở lại. Đại Bảo Bảo nháy mắt quên mất lời muốn nói, chạy tới hỏi: “Đại ca, tìm đầu người ?”
Sở Dương theo bản năng nhìn Lâm Hàn, khóe miệng khỏi lộ ý .
Lâm Hàn thấy thế, lập tức biết nó đã tìm được đầu nạn nhân, hỏi: “Tìm được ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-581.html.]
Đại Bảo Bảo kinh hô: “Tìm ?” sang nhị ca Sở Ngọc: “Huynh đoán sai rồi à?”
Sở Ngọc cũng giật : “Nhanh như ?”
Sở Dương nhìn cha nó: “Nếu cha nhắc nhở, vụ án này có khả năng sẽ thành án treo.”
Lâm Hàn nhịn hỏi: “Có ý gì?”
Sở Dương trả lời ngay, chỉ hỏi: “Mọi người có biết đầu người được tìm thấy ở .”
Đại Bảo Bảo nghĩ lại lời cha nó nói lúc trước, : “Trong sân nhà của nạn nhân?”
Sở Ngọc hùa theo: “Dưới cây hòe trước nhà nạn nhân?”
Lâm Hàn: “Ở nhà người chết?”
Sở Dương về phía Sở Tu Viễn: “Cha, ngài cảm thấy sẽ ở chỗ nào?”
Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm : “Không ngoài sân, tàng cây, cũng nhà. Chẳng lẽ là ở trong phòng?”
Đại Bảo Bảo trợn tròn hai mắt, vội hỏi: “Hung thủ là người nhà nạn nhân?”
Sở Dương khẽ lắc đầu.
Đại Bảo Bảo càng thêm tò mò: “Vậy là ở nơi nào?”
Sở Dương : “Ta còn nói nạn nhân bị giết ở nhà mà.”
Ngoài nhà cửa, ̣a phương có thể liên quan tới nạn nhân chỉ còn có đồng ruộng. Nghĩ thế, Sở Tu Viễn lập tức hỏi: “Bị chôn dưới đất?”
Sở Dương cảm khái: “Cha quả là cha con.”
Lâm Hàn thuận miệng : “Cha phải cha con thì có thể là nương con .”
Sở Dương nghẹn lại.
Sở Ngọc cùng Sở Đại Bảo Bảo hào hứng.
Sở Dương khổ: “Nương, ngài rõ con có ý này mà.”
Sở Tu Viễn tiếp: “Nương con cũng có ý gì, nàng chỉ thuận miệng nói vài câu vô nghĩa thôi.”
Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn, lặp nữa!