Sở Tu Viễn rất muốn nói nàng đang chê ngài già đó. Tiếc rằng hai người bọn họ một quân một thần, một tỷ phu một tiểu cữu tử, về công về tư thì lời nói như vậy sẽ được xem là dĩ hạ phạm thượng, cử chỉ vô lễ.
Sở Tu Viễn đơn giản hỏi: “Bệ hạ có việc gì có tuyên vi thần tiến cung là được, còn ́ch tới đây?”
Thương Diệu hỏi : “Trẫm thể tới?”
Tiểu cô nương bên cạnh Sở Tu Viễn ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, này là ai, chuyện xuôi tai gì cả.
Thương Diệu tiểu hài tử có gương mặt vô cùng giống Sở Mộc, hỏi Sở Tu Viễn: “Hài tử nhà Sở Mộc à?”
Sở Tu Viễn: “ . Oa Oa, vị chính là hoàng đế bệ hạ, cũng là phu quân của cô nãi nãi.”
Lâm Hàn nói tiếp: “Không tính là ngoài.”
Tiểu cô nương nhìn hoàng đế Thương Diệu, tò mò hỏi: “Vậy con nên gọi là gì?”
Lâm Hàn: “Bệ hạ.”
Tiểu cô nương lập tức kêu: “Bệ hạ!”
Hoàng đế Thương Diệu từng gặp tiểu hài tử này mấy lần, nhưng cách lần gần nhất cũng đã được ba năm. Tiểu hài tử lớn nhanh, mỗi ngày một dạng, Thương Diệu mặc dù biết nữ tử được Sở Tu Viễn chăm sóc ngoài Lâm Hàn thì chỉ có nữ nhi của Sở Mộc nữ nhi, nhưng y vẫn sợ mình lầm lẫn.
Nay đã chắc chắn là con bé, hoàng đế Thương Diệu đổi một bộ mặt ôn hòa, hỏi: “Anh đào ngon ?”
Tiểu cô nương gật đầu: “Ăn ngon!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thương Diệu hỏi tiếp: “Con về nhà ăn được ? Cho trẫm mượn tổ phụ và tổ mẫu con một lát.”
Tiểu cô nương gật đầu, ngay đó lắc lắc đầu.
Thương Diệu hiểu: “Có ý gì?”
Tiểu hài tử nuốt quả đào xuống, xoay chỉ phòng nghị sự: “Mọi người tới đó, con ở đây.”
Hoàng đế Thương Diệu : “Trẫm tìm bọn họ việc, phải nói chuyện rất lâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-584.html.]
Tiểu hài tử ngẫm : “Vậy con đến phòng giải trí.” Lại nhìn Sở Tu Viễn: “Gia gia, cho con hai ——” tạm dừng một chút, vươn năm ngón tay: “Con có thể ăn thêm năm quả, cho con năm quả .”
Anh đào còn chín hết, Lâm Hàn ngồi cây lựa hồi lâu, ngoài mấy trái đã bị hài tử ăn mất, trong mâm chỉ còn lại hai mươi quả. Sở Tu Viễn trực tiếp đưa mâm cho nha hoàn bên cạnh rồi nói với tiểu hài tử: “Đều cho con, nhưng chỉ cho phép ăn thêm năm quả.”
Tiểu hài tử gật đầu: “Con biết mà. Con còn ăn sủi cảo đó.”
Thương Diệu hỏi: “Trưa nó cũng ở đây ?”
Lâm Hàn: “Mấy ngày nay con bé ở đây, buổi tối ngủ ở tây sương phòng, dùng giường nhỏ của Đại Bảo Bảo đây.”
Thương Diệu cảm thấy tiểu hài tử điểm kỳ quái, Lâm Hàn vừa nói thế, Thương Diệu càng thêm kỳ quái: “Sao con bé lại ở chỗ các ngươi? Bởi vì Tôn Phinh Đình sinh nhi tử nên cần nữ nhi à?”
Sở Tu Viễn bật : “Sao thể.”
Thương Diệu nhìn tiểu hài tử: “Sao lại thế hả?”
Sở Tu Viễn cúi đầu : “Oa Oa, con nói cho bệ hạ biết vì con về nhà.”
Tiểu hài tử nghiêm túc : “Con muốn về nhà. Đệ cứ mãi, chịu lời, phiền c.h.ế.t .”
Thương Diệu cực kỳ mẫn cảm với hai từ “đệ đệ”, suýt nữa đã phản ứng kịp, một lúc lâu mới hiểu được ý của tiểu hài tử: “Đệ đệ con thích khóc lắm ?”
Tiểu cô nương gật đầu: “Đúng vậy. Tiểu thúc nó là quỷ khóc nhè.” Lại nhìn Sở Tu Viễn, ý là tổ phụ cũng , con có nói dối.
Thương Diệu thấy thế, hỏi Sở Tu Viễn: “Đây là sợ trẫm tin?”
Sở Tu Viễn : “Lần đầu tiên con bé nói đệ đệ nó khóc, Đại Bảo Đại Bảo Bảo nào thích khóc cả. Nha đầu nói đó là sự thật, nó có nói dối.”
Tiểu cô nương gật đầu: “Đúng! Nó thích khóc lắm, ngoài ăn thì chỉ khóc. Cha tức giận tới mức muốn quẳng nó cho người khác.”
Thương Diệu : “Tuy trẫm biết đệ đệ con khóc nhiều bao nhiêu, nhưng trẫm có thể nói cho con biết, nó chắc chắn có khóc nhiều bằng tiểu thúc con . Lúc tiểu thúc con ba bốn tuổi, ngày nào cũng khóc từ sáng sớm tới tối muộn, từ ban ngày đến đêm khuya. Bây giờ nó lớn rồi, hổ mới nữa.”
Tiểu cô nương cả kinh “a” một tiếng, nhìn Lâm Hàn: “Thì là thật . Nãi nãi cũng như , con còn tưởng nãi nãi gạt con. Vậy con chán ghét nữa, ai bảo nó còn nhỏ chứ.”
Lâm Hàn hỏi: “Vậy bây giờ con có thể tới phòng giải trí được ?”
Tiểu cô nương gật đầu: “Có thể!” Lại vậy tay với nha hoàn, về phía nội viện.