Sở Tu Viễn hỏi: “Là bệ hạ đưa và nàng bỏ trốn là và nàng đưa bệ hạ bỏ trốn?”
Lâm Hàn: “Bệ hạ thích thế nào thì làm thế ấy. Nói tới bệ hạ à, lúc ngoài và chàng dùng một xe, một mình y ngồi một xe, nếu bệ hạ cảm thấy cô độc tịch mịch thì giữa đường cũng sẽ tìm người chung chứ.”
Sở Tu Viễn bao giờ nghĩ tới vấn đề : “Hẳn là thể nào.” lại thể xác định: “Ngày khác hỏi thăm ngài ấy một chút.”
Thời trẻ, trong cung Thái Hậu chằm chằm, ngoài cung Hàn vương như hổ rình mồi, hoàng đế Thương Diệu ở trong cung buồn chán chịu được, nơi xa nhất y từng đến chính là quê quán của Sở Tu Viễn —— huyện Lễ Tuyền.
Chỗ đó cách Kinh Sư Trường An tới trăm dặm, cả lẫn về chỉ mất một ngày đường, dù có nghỉ dừng chân mấy ngày chăng nữa thì cũng chỉ tối đa mười ngày là hoàng đế đã dạo xong, tất nhiên sẽ nghĩ tới chuyện dắt theo người bầu bạn.
Hiện giờ Thái tử đã lớn, còn Sở Mộc tọa trấn Kinh Sư, cần lo việc trong nước cũng có họa ngoại xâm, hoàng đế có thể ngây ngốc bên ngoài ít nhất là ba năm tháng.
Mấy ngày đầu hoàng đế Thương Diệu có thể sẽ đếm xỉa tới khác, nhưng thời gian lâu dần, chắc chắn sẽ thấy tịch mịch.
Nghĩ vậy, hôm hạ triều, Sở Tu Viễn lưu lại tới cuối cùng.
Hoàng đế vì muốn ngoài chơi nên mấy ngày gần đây đã giao hết việc của Sở Tu Viễn cho Sở Mộc, ít hiểu lầm hoàng đế Thương Diệu bất mãn Sở Tu Viễn.
Loại tình huống cứ cách mấy năm sẽ xuất hiện một , hoàng đế lười giải thích, Sở Tu Viễn càng thể nói với người chuyện hoàng đế bệ hạ muốn cải trang tuần.
Lại nói, cho dù hiện ̣i , hoàng đế cũng thu hồi mấy phần việc đã giao cho Sở Mộc vì Sở Tu Viễn cũng còn trẻ nữa, Sở Mộc sớm muộn gì cũng phải tiếp nhận gánh nặng của Sở Tu Viễn.
Vì công vụ của Sở Tu Viễn nhiều lắm, hoàng đế Thương Diệu nghĩ hắn lại có chuyện gì: “Ngươi đã nói chuyện trẫm muốn cải trang tuần ?”
Sở Tu Viễn: “Vi thần dám. Vi thần lo bệ hạ lỡ miệng nói , Thái tử sẽ ngăn cản cho ngài .”
Thương Diệu: “Ngươi cho rằng Thái tử là Sở Bạch Bạch nhà các ngươi? La lối lóc lăn lộn, một hai nháo, cái gì cũng .”
Sở Tu Viễn muốn nhắc nhở y, Thái tử có vẻ thành thục trọng chỉ vì tính cách của nó hướng nội hơn Sở Bạch Bạch thôi. Suy nghĩ xấu xa trong bụng cũng ít hơn Sở Bạch Bạch , lúc cần thiết, nó còn liều mạng hơn cả Sở Bạch Bạch đó.
lại nghĩ Lâm Hàn từng qua, thế nhân đều cảm thấy hài tử nhà mình nhất.
Hoàng đế tỷ phu của hắn tuy là chí tôn cao cao ̣i thượng nhưng cuối cùng y vẫn là người chứ phải thần nên cũng ngoại lệ.
Sở Tu Viễn nuốt lời hắn muốn nói lại, hỏi hoàng đế tỷ phu có muốn mang theo nữ tử đồng hành .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-592.html.]
Hoàng đế Thương Diệu nghi hoặc khó hiểu: “Mang nữ nhân theo làm gì? Hầu hạ trẫm hầu hạ phu nhân ngươi?”
Sở Tu Viễn ăn ngay thật: “Bồi bệ hạ chơi cờ.” Thật hắn đang muốn nói tới chuyện khác nhưng lại dám nói thẳng, chỉ có thể nói ẩn ý như vậy.
Hoàng đế Thương Diệu lại : “Không cần! Đến lúc đó trẫm ngồi cùng xe với các ngươi.”
Mí mắt Sở Tu Viễn giật giật: “Tuy phu nhân câu nệ tiểu tiết, nhưng nàng vẫn là một nữ nhân.”
Thương Diệu nhạo: “Phu nhân ngươi là nữ nhân ?”
Lời lại làm khó Sở Tu Viễn rồi.
Thương Diệu : “Nếu nàng để ý thì để nàng đánh xe hoặc cưỡi ngựa .”
Sở Tu Viễn : “Dù là đánh xe cưỡi ngựa, phu nhân cũng sẽ ngồi chung với thần, nếu , nàng ——”
Thương Diệu: “Nàng ?”
Sở Tu Viễn: “Nàng tình nguyện .”
Lâm Hàn , Thương Diệu dám rời kinh, ai đảm bảo được nữ nhân đó quậy chuyện gì.
Thương Diệu ngẫm : “Cứ lui trước , trẫm sẽ suy xé.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn thở phào, nguyện ý suy xét là tốt. Sau khi trở về hắn đã nói việc này cho Lâm Hàn, nhưng dám hoàng đế tỷ phu kêu Lâm Hàn đánh xe, sợ Lâm Hàn hành thích vua.
Lâm Hàn xong, nhịn được lạnh: “Ta cưỡi ngựa, các ngươi trong xe uống chơi cờ chuyện trời đất, cũng mệt cho y nghĩ cách này.”
Sở Tu Viễn sờ mũi: “Bệ hạ từ khi còn nhỏ đã được lập làm Thái tử, đã quen duy ngã độc tôn, khó tránh khỏi việc suy nghĩ cho người khác. Phu nhân ——”
“Gia gia!”
Sở Tu Viễn bị dọa nhảy dựng, đột nhiên xoay , Sở Oa Oa chạy vào. Sở Tu Viễn theo bản năng hỏi: “Sao hôm nay con học?”
Tiểu cô nương đưa quả hồng trong tay qua: “Con học xong rồi.”