Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 601
Cập nhật lúc: 2024-11-06 12:45:50
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Hàn hề để Lâm Vũ vào mắt, : “Bởi vì mặt bọn họ như chậu to, đời học được cách tôn trọng người khác.”
Sở Oa Oa: “Vậy nãi nãi cần .”
Lâm Hàn “ừ” một tiếng, bèn hỏi Sở Dương: “Còn ở bên ngoài ?”
Sở Dương gật đầu, hỏi Lâm Hàn: “Con bảo nàng về nhé?”
Sở Oa Oa đột nhiên dậy: “Ta !”
Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng, hỏi: “Con gì?”
Tiểu hài tử thản nhiên nói: “Khiến nàng này đừng tới tìm nãi nãi nữa.”
Lâm Hàn muốn nói con đừng , đó lại nghĩ có Sở Dương theo, chắc chắn sẽ xảy chuyện gì, nói với tiểu hài tử: “Bảo Hà An chuẩn bị cho nàng hai mươi lượng hoàng kim.”
Tiểu hài tử nhíu mày, vui: “Sao còn phải cho nàng bạc?”
Sở Tu Viễn hiểu Lâm Hàn nên nói nàng: “Nãi nãi con cho nương nàng phí mai ́ng, dù cũng có ơn sinh dưỡng.”
Tiểu hài tử thế lập tức muốn chui xuống đất, gắng gượng: “Được rồi.” Chạy tìm Hà An.
Sở Dương theo bản năng nhìn cha nương nó, Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, Sở Dương nhanh chóng đuổi theo.
Lâm Hàn tiểu hài tử hét lớn: “Đại thúc, ngươi cần , tự .” Không nhịn được cười.
Sở Tu Viễn nhìn ngoài, thấy tiểu hài tử, nghĩ rằng nó đã chạy tới phòng thu chi: “Muốn ngoài xem thử ?”
Lâm Hàn: “Tránh cửa à?”
Sở Tu Viễn gật đầu.
Lâm Hàn dậy theo đến chủ viện, thấy tiểu hài tử đang ôm hoàng kim chạy , lập tức theo rồi tránh cửa ngóng: “Cha nương ngươi quá xa, nãi nãi muốn gặp bọn họ. mà, nhưng mà bọn họ cũng từng nuôi nãi nãi nên nãi nãi cho ngươi hai mươi lượng hoàng kim, nương ngươi mười lượng, cha ngươi mười lượng, này đừng tới nữa.”
Sở Tu Viễn nhìn qua kẹt cửa thấy tiểu hài tử đưa bạc qua.
Tiếng Lâm Vũ quá nhỏ, Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn rõ nàng nói gì, chỉ tiểu hài tử : “Ta là tôn nữ của gia gia nãi nãi, chuyện của bọn họ chính là chuyện của , thể bọn họ làm chủ.” Lại vẫy tay nhỏ: “Ngươi . Nếu thì sẽ tức giận. Ta mà tức giận thì ngươi phải trả bạc lại cho .” Chỉ số bạc trong tay Lâm Vũ: “Ta muốn cho ngươi nhưng nãi nãi một hai bắt phải đưa.” Không đợi Lâm Vũ mở miệng: “Chính vì nãi nãi quá tốt bụng nên ngươi mới có thể mò tới đây. Nếu này lại đến nữa, nhất ̣nh báo lại với nãi nãi.”
Lâm Hàn chút ngoài ý : “Oa Oa mà cũng có thể nói mấy lời này .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-601.html.]
Sở Tu Viễn: “Cả ngày cứ cãi với tên tiểu tử Sở Bạch Bạch , biết ăn nói mới là bất thường đo.” Cảm thấy con bé và Sở Dương sắp trở , Sở Tu Viễn kéo Lâm Hàn, vừa vừa nói: “Bây giờ đang lo lắng nếu chúng ngoài, ba năm tháng nó gặp và nàng, thể đứt ruột đứt gan .”
Nhi tử của Sở Mộc quá ầm ĩ, Tôn Phinh Đình mỗi ngày hài tử quấy khóc đến đau đầu, có tinh lực quản nữ nhi, Sở Oa Oa rảnh rỗi là lại chạy sang bên này, Lâm Hàn nhàn rỗi chuyện gì làm, thể kể chuyện xưa cho nó , thể chơi đá cầu với nó, đôi khi còn làm cho nó đồ ăn ngon, còn tận tâm hơn cách phu nhân Thừa tướng đối xử với tôn nữ của bà ấy, trong lòng tiểu hài tử, Lâm Hàn chính là nãi nãi của nó, Sở Tu Viễn chính là tổ phụ của nó.
Tổ phụ tổ mẫu đồng thời biến mất, Lâm Hàn tự nhận thấy đến bản mình còn chịu nổi, : “Có thể lắm. Vậy bây giờ? Con bé cũng đồng học và bằng hữu như Bảo Bảo, còn Đại Bảo cùng Nhị Bảo chơi cùng.”
Sở Tu Viễn cũng biện pháp tốt hơn: “Hai ngày nữa tìm Phinh Đình hỏi thăm một chút xem ?”
Qua hai ngày, Lâm Hàn cũng hỏi Tôn Phinh Đình. nàng thật sự nghĩ cách gì , thể cho hài tử sang đây, hai mươi chín tháng chạp, cho dù là Sở Dương ở nha môn Đình úy Sở Ngọc phụ việc bên cạnh Thái thường đều được nghỉ, mấy đệ dắt Sở Oa Oa tới phố chợ, trong phủ vắng tanh, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn dứt khoát tìm sang cách vách.
Sở Tu Viễn tìm được Sở Mộc trong thư phòng của hắn, nói chuyện quý có thể bọn họ phải ngoài mấy tháng.
chờ Sở Tu Viễn xong, Sở Mộc đã nhịn được cười nhạo.
Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu: “Ngươi cái gì?”
Sở Mộc: “Cười ngài thật biết nhẫn nhịn.”
Sở Tu Viễn: “Ngươi ?”
Sở Mộc: “Bệ hạ cứ nhắc mãi, nhưng cho rằng ít nhất phải chờ đến đại hôn của Thái tử. Không nghĩ tới Thái tử còn đính hôn, Đại Bảo Bảo còn nhược quán mà các vị đã nhịn được muốn chạy ngoài. Lúc đã ̣nh tháng năm sẽ ? Vì chuyện gì mà ?”
Sở Tu Viễn nghĩ có thể giấu được Sở Mộc, cũng cảm thấy quá ngoài ý : “Sao ngươi lại nghĩ là tháng năm?”
Sở Mộc: “Vừa đến tháng năm là việc của ngài đã rơi hết vào tay . Chẳng lẽ ?”
Sở Tu Viễn: “Thời tiết tháng năm quá nóng nực, có thể thoải mái bằng nhà mình chứ.”
Sở Mộc há mồm hỏi cái gì, bỗng nhiên nhớ tới đó vài ngày thẩm thẩm đã dạy Sở Bạch Bạch quản gia: “Đầu tháng ́m à?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn trả lời.
Sở Mộc đoán đúng , cũng lười hỏi đến nguyên nhân bọn họ , phỏng chừng là một số chuyện hắn biết trì hoãn, trực tiếp hỏi: “Sang năm khi nào ?”
Sở Tu Viễn: “Xem thời tiết đã.”
Sở Mộc hiểu: “Nếu còn xác ̣nh, ngài nói cho sớm vậy làm gì?” Trong lòng dự cảm bất hảo: “Không phải ngài đang trông chờ lúc đó sẽ ngăn Sở Bạch Bạch lại chứ? Thúc phụ, ngài tha cho . Tính tình chó con của nhi tử ngài, đến bệ hạ còn ngăn được.”
Sở Tu Viễn: “Có bệ hạ ở đó, Sở Bạch Bạch dám gây rối. Ta muốn nói với ngươi chuyện của tiểu Sở Bạch Bạch.”